*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Trần Bình trầm xuống, không ngờ tình hình bên trong dòng họ Lâm lại xuất sắc đến vậy.
“Chú Lôi, ngoài ba vị tộc trưởng bên ngoài này, nhà họ Lâm còn có nội tình gì khác không?”
Trần Bình hỏi.
Mặt mày Lôi Đường trâm xuống, hai tay ôm ngực suy nghĩ kỹ rồi nói: “Gia chủ, nhà họ Lâm năm xưa cũng xem như đại gia tộc xưng bá một phương, cũng có thể coi là một gia tộc sánh ngang với dòng họ Trân.
Vê phân nội tình thế nào, cũng chẳng mấy người biết.
Nếu bảo biết, có lẽ chúa công hẳn biết vài thứ.”
Trần Bình cau mày, quay đầu nhìn Lâm Chính Hải bên cạnh, Lâm Chính Hải lắc đầu nói: “Anh cả không bao giờ cho tôi đụng đến những thứ này.’ Mà lúc này, một bóng từ ngoài đi vào, theo cùng giọng nói già nua: “Nội tình của dòng họ Lâm không phải là thứ mà giờ cậu có thể đối kháng.”
“Nhà họ Lâm đã ở đây lâu như vậy, cho dù bây giờ rút về Hương Giang, căn cơ vẫn còn lại như cũ.”
“Nếu không, bao nhiêu năm như vậy, dòng họ Lâm đã bị kẻ thù âm thầm diệt sạch lâu rồi”
Mọi người nghe vậy, nhướng mày, liền thấy một ông cụ mặc đồ Đường màu đen chắp tay sau lưng bước vào.
Trần Bình nhíu mày nói: “Các chủ Lâm…”
Lúc Lâm Chính Hải nhìn thấy người đàn ông kia, ánh mắt ông ta đột nhiên trở nên vô cùng hưng phấn.
Ông ta bước tới, quỳ trêи mặt đất, nói với Lâm Khiếu: “Chú năm, chú đã trở lại…”
Lâm Khiếu nhướng mày, nhìn Lâm Chính Hải đang quỳ trêи mặt đất, cười nói: ‘Cháu vẫn độn hậu như trước.
Đứng dậy đi, chú không còn người dòng họ Lâm, cũng không xứng với tiếng chú năm của
cháu nữa.”
Lâm Chính Hải đứng dậy, ngập ngừng nói: “Chú năm vĩnh viễn là chú năm của Chính Hải.
Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của chú năm.”
Lâm Khiếu thở dài, phất tay một cái: “Chú
——————-