*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng mắt nhìn về phía Trần Bình bên này, anh trở lại dinh thự của Mạnh Ngọc Thành, mấy người Diệp Phàm đã đợi sẵn ở đấy lâu rồi, ai ai cũng mang vẻ mặt sốt ruột lo lắng.
“Anh về rồi?”
Diệp Phàm đứng dậy hỏi, sự lo lắng trêи gương mặt đã không còn tăm hơi.
Thập Thất cũng nhanh chóng chạy lại, ôm chầm lấy Trần Bình, hô to: “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, tôi nhớ ngài chết mất ”
Trần Bình cười nhẹ, vỗ võ lưng Thập Thất, nói: “Được rồi, được rồi, tôi cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm cả.”
Thập Thất bĩu môi, buông Trần Bình ra.
Trần Bình nhìn mọi người trong đại sảnh một vòng, Mạnh Ngọc Thành cũng có mặt.
“Gia chủ Trần, ngài cùng vị kia thảo luận thế nào rồi?”
Mạnh Ngọc Thanh mở miệng hỏi, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Trần Bình liếc nhìn Mạnh Ngọc Thành, nói: “Anh biết vị đó là ai sao?”
Mạnh Ngọc Thành trả lời: “Đương nhiên biết.”
Trần Bình nhíu mày, nói: “Cũng không tồi, biết rất nhiêu chuyện mà lúc trước tôi không biết, nhưng mà tôi cảm thấy càng nghi ngờ nhiều hơn, dường như có một bí mật và âm mưu vô cùng lớn đang vây lấy tôi.”
Trần Bình nói thật lòng, bây giờ trong lòng anh rất rối loạn.
Mạnh Ngọc Thành cười cợt, nói: “Gia chủ Trần, có một số việc anh không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, thuận theo tự nhiên là được.”
Trần Bình gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm nói: “Chuyện ở Ma Thành Tây Bắc đã được giải quyết rồi, chúng ta nên vê thôi.”
Diệp Phàm gật đầu, nói: “Đúng lúc, bên tôi cũng đã tra ra được một số manh mối của Thiên Đình, có lẽ có liên quan tới em gái anh.”
Trần Bình gật đầu.
Sau đó, mấy người họ giải tán, Trân Bình đi vào trong, thăm Ninh Linh.
Anh ngồi bên giường Ninh Linh, thấy gương mặt Ninh Linh cuối cùng cũng hồng hào hơn một chút.
Lòng anh rất loạn, tự dưng lại dính vào tình cảm nam nữ.
Ninh Linh đã cứu mạng anh rất nhiều lần.
Thở dài một hơi, lòng Trân Bình rối như tơ vò, ngồi một lúc, anh đứng dậy rời khỏi phòng.
Ra ngoài
sân thì gặp được ông lão mà anh đã từng gặp trong không gian.
Chu Thanh Phong.
Ông lão kia ngồi ở góc tường, mặt dính đầy dầu mỹ, tay đang cầm gà quay.
——————-