*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình vừa mới dứt lời đã nghe thấy một người cười ha ha rồi nói: “Nếu như bây giờ cậu muốn trở về, vậy tôi chỉ có thể nói cậu nghĩ ngây thơ quá rồi đấy.”
Trần Bình lập tức quay đầu lại, phát hiện người đứng trước mắt chính là đội trưởng đội một của nhà Khưu Á.
“Tại sao lại là anh?”
Đội trưởng kia cười híp mắt nói với Trần Bình: “Tại sao không thể là tôi? Tôi ở nhà họ Khưu nhiêu năm như vậy chính là vì cơ hội này đấy”
Lúc này Trần Bình đã hiểu rõ đội trưởng này vốn chính là tu giả nguyên tố ám, bây giờ thấy được linh mạch nguyên tố ám thì làm sao có thể bỏ qua được chứ? “Chính bởi vì anh muốn chiếm đoạt linh mạch nguyên tố ám nên mới điều động nhiêu người như vậy đến đánh lén chúng tôi sao?”
Vừa nghe đến chuyện Trần Bình đã biết linh mạch nguyên tố ám, sắc mặt của đội trưởng kia lập tức thay đổi.
“Xem ra cậu thật sự biết quá nhiều nhỉ, vốn dĩ còn muốn chừa cho các người một con đường sống nhưng mà bây giờ xem ra…”
Lời của anh ta còn chưa nói hết thì Trần Bình đã nhìn thấy bóng đám người Dương Thiết Sư.
“Bây giờ xem ra anh chiếm không được linh mạch nguyên tố ám đâu.”
Trần Bình chế nhạo cười khẽ.
Bây giờ không chỉ là Dương Thiết Sư mà còn có Phương Linh Lung, tất cả đều ở đây.
Khi nhìn thấy bọn họ, Trân Bình chỉ khẽ cười một tiếng, xem ra đám người Dương Thiết Sư cũng không quá đần.
Trước đó sở dĩ Trần Bình nhảy lên thật cao chính là vì để cho Dương Thiết Sư phát hiện ra mình.
Hơn nữa trước đó đã liên tục chạm vào bãy rập, nếu như đám người Dương Thiết sư vẫn không thể phát hiện ra anh, vậy thì những chuyện còn lại chỉ có thể tự mình đi làm mà thôi.”
“Trần Bình, tốt lắm.
Nếu như không phải cậu tạo cho động tĩnh lớn như vậy thì chúng tôi còn chưa tìm được đến đây đâu.”
Lúc này, Dương Thiết Sư trực tiếp đi
đến bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng vỗ bả vai Trần Bình.
Ngay lập tức, ánh mắt đội trưởng kia lóe lên chút lạnh lùng.
“Tên nhóc kia, tôi sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay, lần sau chúng ta sẽ tính tiếp.”
Đội trưởng đó hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nói vào máy truyền tin: “Gia chủ, tôi tìm được vị trí của linh mạch rồi.
Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã bị Thiết sư đoàn và người của nhà họ Phương bao vây.”
Lúc này, Trần Bình cũng biết đội trưởng
——————-