*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, người đến đều là khách mà, không cần phải so đo những lễ nghi phiền phức này.”
Đội trưởng trung hoàn hộ vệ Thăng Long mở lời hấp dẫn lại sự chú ý của Trần Bình.
Dù sao anh ta vẫn còn ở đây, vì thế nếu như không có sự cho phép của anh ta thì không người nào có thể khinh thường đội viên của anh ta ngay trước mặt anh ta được.
Tuy nhiên anh ta lại muốn lựa chọn một phương thức uyển chuyển hơn để hóa giải.
Trần Bình biết rõ dù sao cũng đang ở địa bàn của người ta nên cũng đừng khác người quá, chỉ là anh muốn để bọn họ nhớ lâu một chút.
Đe dọa vừa nãy như vậy là đủ rồi.
Lúc này, cả gương mặt Thiết Lang đều tràn đầy vẻ hoảng sợ, anh ta vẫn có một chút hiểu biết nhất định đối với tổng đội hộ vệ Thăng Long.
Bọn họ là người quản lý toàn bộ cả đội hộ vệ ở trung tầng, là lực lượng bảo vệ nòng cốt trong trung tâng.
Mặc dù nếu như so với một vài gia tộc lớn hoặc các thế lực lớn khác thì bọn họ còn kém một chút nhưng thực lực cũng không thể khinh thường được.
Nhất là tổng đội trưởng này, có thể nói cường giả trong lục tinh, có đẳng cấp vô địch.
Hơn nữa thuộc tính thiên phú của anh ta rất mạnh, Thiết Lang nghe nói thậm chí anh ta còn ứng chiến với cường giả thất tinh và chiến thắng được cả đối phương.
“Tổng đội trưởng, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, rốt cuộc anh đến tìm tôi là có chuyện gì?”
Tổng đội trưởng kia nghe thấy Trần Bình hỏi như vậy thì lại cười ha ha thật lớn, sau đó mới nói: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là mời cậu nhận mặt những người này thử mà thôi.”
Vừa dứt lời, tổng đội trưởng kia khoát tay, ngay lập tức có người dẫn một vài người đi lên.
Chỉ là trêи người bọn họ đều có xiềng xích, hơn nữa tay chân đều được trang bị mật mã khóa bằng bom.
“Mấy người này là do chúng tôi bắt được trong Tứ Phương Linh Lung, chắc là tâm phúc của ông Trác, không biết cậu có biết bọn họ không?”
Tổng đội trưởng kia cao giọng hỏi.
Mà khi mấy
người này nhìn thấy Trần Bình thì không hề chờ anh nói chuyện, cả đám đều nhao nhao lên tiếng: “Tất cả đều là do cậu, bằng không thì tại sao chúng tôi có thể luân lạc đến mức này chứ? Trần Bình, cậu tốt nhất nên cầu nguyện để cả đời này cũng đừng gặp lại chúng tôi nữa, bằng không chúng tôi sẽ
——————-