*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng cú đá của hắn ta không hề chạm tới người Trần Bình, anh cũng không bao giờ để cho cú đá đó làm gì được mình.
Anh cau mày nhìn hắn ta rồi lờ đi không thèm để ý tới.
Nếu như gặp phải hạng người nào anh cũng so đo từng chuyện nhỏ nhặt thế này thì thôi khỏi làm gì nữa cho rách việc, cứ đi giải quyết mấy chuyện phiền toái này không cũng đủ bận tối mắt tối mũi rồi.
Thế nhưng dù không muốn gây chuyện thì Trần Bình vẫn không né đi bất kì đâu hết.
Trông thấy thế, hắn ta bèn hừ lạnh nhìn anh nói: “Thứ dân đen ngu ngục này, mau né ra cho tao nhanh cái chân lên, nếu như làm trễ giờ cậu chủ nhà bọn tao thực hiện chiến đấu đánh giá cấp bậc thì mày sẽ không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Trần Bình không thèm quan tâm tới tiếng hét của hắn ta, anh nhấc chân đi thẳng về phía trước bởi vì sự xuất hiện của bọn họ đã giúp anh có một con đường rộng thênh thang không có ai xếp hàng.
Những người ở trung tầng gọi người này là cậu chủ nhưng Trần Bình thì không.
Thấy anh làm thế, tất cả mọi người đều chết sững người, bọn họ không ngờ tên Trần Bình lại to gan lớn mật như thế, rõ ràng anh đang muốn leo lên đầu và bứt râu của một con hổ.
Trông thấy hành động của anh, người được những kẻ xung quanh gọi là cậu chủ bèn lên tiếng ra lệnh: “Xông lên bắt cái tên đó lại cho tôi, đường của cậu đây mà thứ dân đen như tên đó được phép đi chắc?”
Giọng điệu của “cậu chủ”
cực kì gắt gỏng và khó chịu, làm sao “cậu chủ”
có thể chấp nhận nhẫn nhịn những kẻ muốn tranh giành sử nổi bật ở đây với mình được? Nhất là khi nhìn thấy quần áo Trần Bình mặc trêи người, nó không sang trọng đẹp đẽ và lại càng không giống một mảnh giáp bảo vệ thì “cậu chủ”
lại càng vênh mặt lên.
Nghe được lệnh từ cậu chủ, tất cả những người xung quanh đều lao vê phía Trần Bình.
Thế nhưng Trần Bình lại không quan tâm gì tới bọn họ, anh chỉ quay đầu lại nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo.
Tuy là ánh mắt của một người bình thường không thể khiến cho bất kì ai sợ hãi nhưng nếu như trong đó có
pha lẫn khí thế của một cường giả bát tinh thì hiệu quả đạt được lại hoàn toàn khác.
Chẳng qua khí thế của anh đã hiện lên rồi biến mất đi trong nháy mắt, Trần Bình chỉ không muốn bọn họ làm ảnh hưởng tới hành động của mình nên không dùng quá nhiều sức mạnh để chèn ép bọn họ.
Chỉ là sức mạnh của những người này quá yếu nên bọn họ hoàn toàn không hiểu tại sao lúc nãy mình lại thoáng sững người.
——————-