*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một lúc, tất cả những người trong phòng giam đều nằm nhoài lên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Trong một thời gian ngắn, một vài người có vũ trang nặng nề lao xuống từ lối vào thang máy rồi giết một số quản lý, trang bị toàn thân của họ dường như được ghép lại với nhau.
Cửa các phòng được mở ra, những người bên ngoài hét lên: “Chúng tôi là chiến đoàn của khu vực Vân Lĩnh, chúng tôi đã chiếm được nơi này rồi.
Nếu các người muốn sống sót, hãy nhanh chóng ra đây.”
Trần Bình không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng tạm giữ, khi Hưu Nhất nhìn thấy Trần Bình đã hét lên: “Chạy đi, nếu không không biết sau này sẽ như thể nào.”
“Được.”
Trần Bình vừa dứt lời liên muốn thoát thân bằng lối thang máy với anh ta.
Chỉ thấy thủ lĩnh vừa bắt đi mấy người nhân viên trong đó đi, liên quay súng nói: “Hiện tại tôi không cho phép các người đi.”
Vừa dứt lời, Trần Bình nghe thấy âm thanh của các loại vũ khí phá vỡ không khí lao tới phía sau, Trần Bình né tránh, nhưng Hưu Nhất bên cạnh lại không tốt số như vậy, chỉ thấy bóng lưng của anh ta bị bắn nở hoa, bay vào thang máy vừa mở cửa, nhưng anh ta đã mất mạng.
Trần Bình nhíu mày, nhóm người này là loại chiến đấu chính quy nào chứ, rõ ràng chính là khoác một lớp ngụy trang.
Đội trưởng chiến đoàn cười nói: “Nhìn bọn họ đang chạy lấy mạng, hy vọng ở ngay trước mắt, thế nhưng tôi lại ra tay tiêu diệt hết thảy, cảm giác này quá sảng kɧօáϊ đi.”
Người đàn ông đưa tay ra phía trước, lắc lắc ngón tay.
“Đoàn trưởng, còn một người nữa.”
Người đứng bên cạnh thủ lĩnh nói.
“Dưới cuộc tấn công mạnh mẽ như vậy mà có thể sống sót sao?”
Người thủ lĩnh mở mắt và nhìn thấy Trần Bình đang đứng trong đám đông.
“Có thể dưới tình huống này mà né tránh công kϊƈɦ thì xem ra cũng có chút thực lực.
Tôi sẽ tự mình tiêu diệt anh.”
Dứt lời, người thủ lĩnh mang áo giáp lao vê phía
Trần Bình.
Một cú đấm lợi dụng gia tốc đập thẳng vào mặt Trần Bình, nhưng mà cú đấm này còn không đến tu vi năm sao thì làm sao có thể gây thương tổn cho Trần Bình được, cú đấm này cũng lắm là khiến anh hơi nghiêng đầu thôi.
“Người ở vùng sâu, vùng xa yếu thế sao?”
Trần Bình chậm rãi quay đầu lại nói.
“Quái, anh là quái vật sao?”
——————-