Người Thừa Kế Hào Môn

Con vật nhỏ này thật đáng yêu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trời đất, mày từ đâu đến đây vậy hả?”

Trần Bình kinh ngạc, không nhịn được thốt lên một tiếng, thực sự bị nhóc này dọa sợ rồi, con mèo này xuất quỷ nhập thần, ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Lần đầu có thể do không cẩn thận nhưng lần thứ hai vẫn không phát hiện ra nó thì rõ ràng mấu chốt vấn đề ở trêи con vật nhỏ này rồi, có vẻ con mèo hoang này không hề tâm thường chút nào! Nghĩ đến đây, Trần Bình ôm con mèo xuống xem xét lại kỹ càng, nó cũng không phản kháng nữa, mặc cho Trần Bình dày vò, nhìn hồi lâu, Trần Bình phát hiện con mèo này quả thực không giống những con mèo bình thường.

Toàn thân màu trắng, nhưng có thể nhìn thấy hoa văn màu xám một cách mơ hồ, khá giống mèo văn nhưng hàm răng và chân lại không giống, nhất thời Trần Bình cũng giống biết nó thuộc giống mèo gì nữa.

Nhìn hồi lâu, Trần Bình cũng chẳng nhìn ra được gì cả, quyết định không quan tâm điêu này nữa, dù sao con mèo này rất đáng yêu, cứ coi như sủng vật đi, có lẽ cũng không ăn nhiều lắm, nuôi giết thời gian thôi.

Nghĩ vậy, Trần Bình đặt con mèo lên bả vai, mèo nhỏ rất ngoan ngoãn, không loay hoay lộn xộn gì hết, Trần Bình đi tiếp, mất cả buổi mới ra khỏi khu vực rừng núi, cuối cùng trước mặt anh lại là một dòng sông lớn mênh ʍôиɠ, không thấy bờ.

Nhìn sông lớn, Trần Bình nhíu lông mày lại, quan sát một lúc, phát hiện xung quanh không có bất kỳ tòa nhà hay kiến trúc gì, chỉ có một bến cảng, ở đó có không ít thuyên lớn, hình như được chuẩn bị dùng để qua sông.

“Rốt cuộc đây là đâu chứ, sao lại có bến cảng ở đây?”

Trần Bình nói thâm, lập tức đi về phía bến cảng.

Lúc này, ở bến đã có khá nhiều người đang đợi lên thuyền, trong đó có một cặp chị em sinh đôi khá nổi bật, chủ yếu là vì họ đẹp, khiến người ta không thể không nhìn.

“Nhìn cái gì đấy hả, ông đúng là không biết xấu hổ mà, bà đứng đây mà cũng dám nhìn cô gái khác hả?”

“Ây dô, anh nhìn gì vậy? Còn
nhìn nữa thì tối nay đừng hòng em cho anh lên giường ngủ nhát”

“Này? Không ngờ anh cũng đang nhìn họ, đau lòng quá…”

Lúc ấy có mấy đôi tình nhân, bạn trai bị bạn gái khiển trách, quở mắng một trận, ai có người yêu hung dữ thì trực tiếp bị ăn đòn, nhìn chung thì bến cảng cũng khá náo nhiệt đó.

“Chị, những người này thật thú vị, không phải sư phụ từng nói người dưới núi đều rất đáng sợ sao? Em thấy họ chẳng đáng sợ chútNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1745: Con vật nhỏ này thật đáng yêu ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện