Người Thừa Kế Hào Môn

Đấu trường tu la


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chuyện đó, đầu tiên tôi phải cảm ơn cô.”

Lúc này Trần Bình phá vỡ bâu không khí ngột ngạt, quay sang nhìn Thanh Hàn và nói, người sau nghe vậy thì gật đầu.

“Không có gì, anh không có việc gì thì tốt rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn bè.”

Thanh Hàn cười cười, lập tức căn phòng lại lâm vào bối rối một lần nữa, Trần Bình sững sờ một trận, nhưng anh cũng không biết phải nói gì, dù sao anh cũng lúng túng trước.

Anh lúng túng một hôi, cũng may Khinh Âm đã nhanh chóng trở lại, sau đó mọi người đã ăn uống và nghỉ ngơi.

Năm ở trêи giường, Trần Bình nhìn trần nhà và lặng lẽ suy tư, thông qua chuyện của ngày hôm nay, Trần Bình mới phát hiện mình vẫn còn rất nhiều chỗ thiếu sót, chỉ một ảo trận thôi mà anh suýt nữa mất đi mạng sống của mình, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Ngộ nhỡ lần sau lại gặp loại chuyện này thì nên như thế nào đây? Bản thân mình còn không biết mình rơi vào ảo ảnh từ lúc nào.”

Trần Bình âm thầm suy tư vê chuyện này, nghĩ lại, hẳn là lúc mà anh công kϊƈɦ đối thủ.

Thế nhưng, anh lại không hề phát hiện, cái ảo trận này quá mức đặc biệt, hay là do anh quá bất cẩn? Một loạt vấn đề, Trần Bình căn bản không thể nào giải thích được, chỉ có thể chờ nữ trộm kia tỉnh lại rồi hỏi, nghĩ đến đây, Trần Bình ngồi ở trêи giường và bắt đầu tu luyện.

Suốt đêm anh không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Trần Bình thở ra một hơi dài ngột ngạt, sau đó anh mở mắt ra, trong mắt của anh hiện lên một tia sáng, cả đêm tu luyện khiến cho thân thể của anh hoàn toàn phục hôi.

“Ăn cơm thôi!”

Lúc này, bên ngoài cửa phòng vang lên giọng nói của Khinh Âm, Trần Bình nghe vậy mới đáp lại một câu, anh lập tức đi ra ngoài, sau bữa ăn đơn giản, Thanh Hàn liên kéo anh ra khỏi khách sạn.

Thế cho nên, Trần Bình vẫn chưa kịp hỏi chuyện nữ trộm đã tỉnh lại kia, đối với lần này, Trần Bình bối rối một trận, anh
không biết Thanh Hàn muốn làm gì.

“Dẫn anh đi xem đấu trường của đại hội anh hùng một chút, đấu trường của đại hội anh hùng lần này được chia thành nhiều địa điểm khác nhau, độ khó cũng khác nhau.”

Lúc này Thanh Hàn nhìn thấy vẻ mặt nghỉ ngờ của Trần Bình, cô mới vội vã giải thích.

“Các địa điểm khác nhau? Chẳng lẽ có ý nghĩa gì à?”

Lúc này Trần Bình không khỏi thắc mắc khi nghe thấy lời nói này, Thanh Hàn thấy vậy bèn gật đầu.

“Có ý nghĩa rất lớn, nói trắng ra là, tùy theoNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu laNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1760: Đấu trường tu la ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện