*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên có một luồng khí dữ dội phát ra thanh kiếm Thương Long.
Sau đó thanh kiếm đâm vào bắp tay và xương chân của tên Thiên tướng, tên Thiên tướng kia thật sự không ngờ rằng bản thân mình cũng có ngày rơi vào tình cảnh như thế này: “Anh cho rằng, bây giờ anh còn có tư cách để ra điều kiện với tôi ư?”
Lúc này, Trần Bình trông có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt của anh đã điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng vẻ mặt anh mà biểu hiện ra bên ngoài càng lạnh nhạt như vậy thì tâm trạng trong lòng anh lại càng dao động dữ dội.
“Mau nói ra lí do tại sao các người muốn bắt tôi, còn nữa, mau khai ra tình hình cụ thể của kẻ mà các người vẫn luôn nhắc tới.
Như vậy thì tôi sẽ cho anh chết một cách nhẹ nhàng.”
“Nếu không thì tôi không ngại để anh phải chịu đựng sự khổ sở của việc sống không bằng chết đâu!”
Nghe Trần Bình nói vậy, tên Thiên tướng kia bỗng nhiên cười phá lên.
“Sống không bằng chết? Cậu không sợ quyên lực của cái người có liên quan đến cậu đó, sẽ khiến cậu phải chịu đựng hơn gấp trăm ngàn lần so với tôi bây giờ hay sao?”
Sắc mặt Trần Bình chợt lạnh đi, tâm trạng anh mãi mới bình tĩnh lại được thì lại bị câu nói khiêu khích vừa rồi làm cho tức giận.
Anh thu thanh kiếm Thương Long của mình về, nhưng thay vào đó lại đấm vào mặt tên Thiên tướng kia một cú.
Lực của Trần Bình rất mạnh, mỗi lần anh ra một cú đấm như vậy, Thiên tướng đều cảm thấy choáng váng vô cùng.
Thế nhưng điệu cười trêи khuôn mặt hắn ta thì ngày một rõ ràng hơn.
Lúc này, Dạ Cuồng Đồ bước tới, anh ta nhìn Trần Bình và nói: “Anh bình tĩnh một chút đi!”
“Nếu anh thật sự giết hắn ta thì anh sẽ chẳng thể moi được bất cứ thông tin hữu dụng nào từ miệng của hắn ta đâu.”
Trần Bình thở hổn hển, anh cố gảng trấn tĩnh lại tâm trạng của chính mình.
Tất cả những chuyện có liên quan tới mẹ của anh, dù chỉ một chút thôi, cũng khiến anh khó lòng mà giữ được bình tĩnh.
Chỉ cần có chút manh mối, dù là ít ỏi mơ hồ đến thế nào đi chăng nữa, cũng đủ để Trân Bình cứ mãi thấp thỏm không yên.
Còn Dạ Cuồng Đồ lúc này đang nhíu
chặt đôi mày nhìn vê phía xa.
Anh ta phát hiện ở cách đó không xa, người của Hoàng tộc Phượng Hoàng Lửa đã dần dần tiến về phía bên này rồi.
——————-