Người Thừa Kế Hào Môn

Một trận bùa chú!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong vòng bảy ngày, đủ để cho Trần Bình ngưng kêt được mấy chục đạo Kiếm ý Liệt Không trong tháp Thông Thiên, đây chính là sát chiêu thực sự.

Trần Bình muốn yên yên tĩnh tĩnh mà tu luyện trong bảy ngày, nhưng lại không được như mong muốn.

Vào đêm của ngày thứ nhất, Trần Bình đang ở trong một căn nhà bị bỏ hoang trong thành phố dưới lòng đất mà tu luyện.

Nhưng mà một luồng khí tức nguy hiểm lập tức khiến Trần Bình tỉnh táo lại.

Hai mắt của Trần Bình lạnh lẽo, nhìn về chỗ tối đen ở phía xa, dùng giọng lạnh lùng mà nói: “Nếu như đã tới đây rồi thì ra đi, tôi lại muốn xem thử xem là ai đây?”

“Ha ha, quả nhiên là hoàng tử, ngông cuồng thật.”

Bóng người ở trong bóng đêm cũng lên tiếng, sau đó thân người liền chậm rãi xuất hiện trước mặt của Trần Bình.

“Hừ, tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là các người.”

Trần Bình nhìn mấy người, cũng đáp lời.

Những người này chính là Lý Nguyên Phong của Thánh Địa Thiên Nguyên, còn có Bách Hoa tiên tử thuộc Thánh địa Bách Hoa, người cuối cùng là một người đàn ông trung niên, nhìn không rõ tuổi tác.

Nhưng mà trêи người ông ta mặc một bộ đạo bào cũ xưa, tóc tai tuy rối bời nhưng mà ánh mắt lại lộ ra một tia sắc bén, Trần Bình cảm nhận được nguy hiểm phát ra từ trêи người của người này.

“Hừ, tôi cũng không ngờ được răng cậu lại có thể trốn được khỏi sự truy sát của điện hạ Uyển Nhi, quả nhiên là có bản lĩnh.”

“Có điều là hôm nay, cậu chỉ có mỗi con đường chết mà thôi, nhưng nếu như cậu giao Thương Long kiếm và tháp Thông Thiên ở trêи người ra, thì tôi có thể bỏ qua cho cậu.”

Lý Nguyên Phong châm chọc mà nói, nhìn Trần Bình như đang nhìn một người chất.

“Tôi lại muốn biết, làm sao các người có thể tìm thấy tôi.”

Trần Bình cũng nói một cách thản nhiên.

“Ha ha, đương nhiên là vì hương bách hoa mà tôi đã lưu lại trêи người của anh rồi.”

Bách Hoa tiên tử lúc này cũng lên tiếng.

“Ồ, chẳng qua chỉ dựa vào các người mà cũng đòi đối phó với tôi sao? Trần Bình nói.

“Hừ, vị này là sư thúc của tôi, Lâm Chấn Phong, hôm này xem xem cậu làm sao có thể trở mình.”

Lý Nguyên Phong cũng lạnh giọng mà nói, vốn là ông ta không muốn đối phó với Trân Bình một cách gấp gáp như vậy, dựa theo kế hoạch của ông ta, chờ sau khi Trần Bình bị Thượng Quan Uyển Nhi truy sát xong, đang trong lúc sức cùng lực kiệt,
ông ta sẽ ở đằng sau làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng mà không ngờ được Thượng Quan Uyển Nhi vậy mà lại ra tay sớm đến như vậy, trực tiếp đàn trận, nói vậy là Trân Bình nhất định phải chết rồi, ông ta không có cơ hội để mà ra tay, cho nên lúc này mới ra tay sớm.

“Ô, tôi lại muốn xem thử xem vị sư thúc này có phải giống hệt như ông hay không.”

Trần Bình thản nhiên nói, Lý Nguyên Phong kia thì lại lạnh giọng mà nói: “Là cậu muốn tìm cái chết, sư thúc!”

Lâm Chấn Phong nhàn nhạt nhìn Lý Nguyên Phong một chút, nói: “Tâm tính của con vẫn không tốt, cần phải rèn luyện nhiềuNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1890: Một trận bùa chú! ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện