*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình biết đến trường đấu thú, ở trong thành Hắc Hổ có thể lén ẩu đả được, nhưng nếu có xung đột thì có thể đến trường đấu thú để giải quyết.
Nơi đó không những giải quyết được xung đột mà còn có thể giải quyết được sinh tử.
Ngoài ra cũng có một mặt khác, đây là nơi tối tăm nhất thành Hắc Hổ, vô số mãnh thú, dị tộc, ngoại tộc và cả nô ɭệ đều tụ tập ở đây.
“A, vừa lúc tôi cũng muốn đi xem.”
Trần Bình cười lên tiếng, thanh niên trẻ cũng lộ ra ý cười, tuy nhiên Trân Bình lại nói tiếp: “Tuy nhiên cậu có thể lấy cái gì để đánh cược với tôi?”
Thanh niên trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Anh muốn cái gì?”
Trần Bình nghe vậy thì biết đây là kẻ có tiên, lúc này cũng nói: “Trận pháp Ngũ Hành.”
“Được, tôi đi chuẩn bị, hai giờ sau gặp nhau ở trường đấu thú, nếu anh thua thì anh phải nói cho tôi biết tiên nữ Mộng Nhi đã nói với anh cái gì.”
Thanh niên trẻ tuổi cũng nói, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trần Bình không tin chuyện ma quỷ của cậu ta, trong này nhất định có nguyên nhân khác.
Nhưng vừa lúc có thể đi xem qua trường đấu thú, tuy nhiên Thiên Thành lại không tránh khỏi lo lắng: “Trong này liệu có quỷ kế gì của Thượng Quan Nhiên hay không?”
Trần Bình khoát tay nói: ‘Là Thượng Quan Nhiên ra tay thì có thể làm gì được tôi?”
Lúc Trần Bình đi vào trường đấu thú, phát hiện bên trong trường đấu thú có rất nhiều võ đài, đèn đuốc sáng trưng, hai mắt mọi người đều đỏ bừng, những kẻ này đều là dân cờ bạc.
“Đánh chết nó, đánh chết nó đi.”
Cả trường đấu thú đều quanh quẩn tiếng hét này, làm cho Trần Bình cũng cảm nhận được sự máu me của trường đấu thú này.
Nơi này mỗi một trận đấu đều có người chết, có thể sống sót được chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Trần Bình vừa tới chưa được bao lâu thì cũng thấy thanh niên trẻ tuổi đi đến, trêи tay cậu ta đúng là trận pháp Âm Dương Ngũ Hành mà Thượng Quan Nhiên bỏ ra năm mươi triệu linh thạch để mua.
Qủa nhiên có là đã có bút tích của Thượng Quan Nhiên, nhưng mà Trần Bình vẫn cảm thấy có hứng thú với thứ này cho nên cũng đồng ý.
“Trường đấu thú số ba mươi sáu.”
Người
nọ lên tiếng, Trần Bình biết người ra tay khẳng định là người khác, về phần thượng Quan Nhiên có thể ra tay hay không, khẳng định là không có khả năng, anh ta sẽ không ra tay ở trường đấu thú.
Lần này rất có thể là để thử chính mình, nếu mình biểu hiện không cẩn thận giống như thường ngày, nhất định sẽ không tránh khỏi chuyện Thượng Quan Nhiên sẽ sinh ra nghi ngờ.
Tuy nhiên lần này Thượng Quan Nhiên muốn thử mình thì quả thật đã hạ vốn gốc.
Chờ Trần Bình đi đến trường đấu thú số ba mươi sáu mới phát hiện xung quanh không có mấy người xem.
Vừa mới bước vào, lập tức nhìn thấy một người khổng lồ, ước chừng phải cao hơn Trần Bình vài mét.
Toàn thân phủ đầy vảy, một cái đầu rồng
——————-