Người Thừa Kế Hào Môn

Đỉnh cửu tinh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lúc Kiếm Ý Liệt Không xé trời, toàn bộ không gian có vô số dao động, cả bầu trời sinh khí đều hội tụ về phía Kiếm Ý Liệt Không.

Cuối cùng, dưới sự chỉ huy của Trần Bình, nó biến thành một thanh kiếm cực lớn và bắn về phía vua sói.

“Oành!”

Sau một tiếng động lớn, toàn bộ không gian tràn ngập vô số dao động năng lượng.

Còn vua sói thì chỉ còn lại một cái xác, cái chết của vua sói khiến những con sói tuyết xung quanh phải gầm thét.

Cái chết của vua sói không khiến chúng rút lui mà còn khơi dậy sự hung dữ trong bọn chúng.

Hơn nữa, sói tuyết vẫn đang tụ tập xung quanh, toàn bộ không gian nhất thời rung chuyển dữ dội.

“Mau tách ra chạy trốn đi.”

Âu Dương Mộng Nhi nói to, sau đó mọi người trốn ở trong sân tuyết, không ngừng chiến đấu với sói tuyết.

Lúc này Trần Bình đã trốn rôi, sói tuyết cũng không có động tĩnh gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn anh, điều này khiến Trần Bình cũng thấy khó hiểu.

Những con sói tuyết này đều giống nhau, hung hăng không sợ chết, nhưng lúc này cũng không có xông lên liều mạng đánh Trần Bình, chúng chỉ là nhìn chằm chằm anh thôi.

Trần Bình cũng muốn thoát ra khỏi vùng từ trường này, nếu không thì máy bay sẽ bị phế.

Sinh lực trong cơ thể không ngừng tiêu hao, Trần Bình nhận ra mình dường như cũng tiêu hao, không cách nào thoát ra khỏi từ trường này.

Trần Bình kiệt sức, anh tìm thấy một hang động băng và bắt đầu khôi phục sức sống cho cơ thể.

Nhưng ngay khi Trần Bình ngồi xếp bằng, anh nghe thấy tiếng núi đang rung chuyển.

“Ầm!”

Xung quanh xuất hiện một tiếng gâm rú cực lớn, lúc này Trần Bình nhìn thấy một con gấu băng cách đó gần mười mét, cũng đang đi về phía mình.

Trần Bình trầm mặc, đây là người hỗ trợ do Sói Tuyết mời tới sao? Không nên vậy chứ.

Sau đó anh nhìn động băng khống lồ phía sau, chẳng phải là động của gấu băng sao… Nghĩ đến đây, Trần Bình không khỏi thâm chửi rủa, thật là xui xẻo.

Con gấu băng cũng phát hiện ra hang động của mình đã bị chiếm đóng, nó lập tức hét lên một tiếng kinh hoàng rồi lao
thẳng về phía Trần Bình.

Thân ảnh to lớn kia của nó mỗi khi cất bước đều làm xung quanh rung động, dao động ngập trời xuất hiện trong toàn bộ không gian.

Lòng bàn tay to lớn theo tiếng gâm thét hướng thẳng về phía Trần Bình.

Trần Bình cũng không dám giơ lên, sinh khí trong cơ thể lập tức xuất hiện, sau khi ngọn lửa nổi lên, trong tay hiện ra pháp trượng mặt trời.

Đây là [ần đầu tiên vương trượng mặt trời được Trần Bình sử dụng.

Anh giơ cao vương trượng mặt trời lên, thậm chí còn kêu lên một tiếng lạnh lùng: “Lửa cháy!”

“Bùm!”

Một tiếng gầm thét xuất hiện, toàn bộNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinhNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 1934: Đỉnh cửu tinh ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện