Người Thừa Kế Hào Môn

Uy thế của thần thú!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bây giờ cậu đã được cứu rồi, cậu có dự định gì không?”

Nghe thấy câu hỏi của Trần Bình, Cửu Sắc Thần Lộc nhất thời ngây ra.

Bị nhốt trong trận pháp 300 năm, Cửu Sắc Thần Lộc đã sớm cắt đứt liên hệ với bên ngoài nên không biết mình sẽ làm gì sau khi ra ngoài.

“Ta cũng không biết nên làm gì nữa.

Chi bằng ta sẽ đi cùng anh, ta thấy thực lực của anh cũng không tôi, đi cùng anh sẽ không sai.”

Trần Bình rất bất ngờ.

Lúc nãy anh còn nghĩ nên làm như thế nào thì mới khiến Cửu Sắc Thần Lộc đi theo mình, không ngờ Cửu Sắc Thần Lộc lại phối hợp đến thế.

“Kế tiếp tôi định đi sâu vào bên trong, cậu cũng biết rồi đấy, bên trong rất nguy hiểm, có khả năng chết ở đó, cho nên cậu thật sự muốn đi cùng tôi sao?”

Nghe vậy, Cửu Sắc Thân Lộc gật đầu.

Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là thần thú ngàn năm khó gặp, có sự kiêu hãnh từ trong xương tủy, hoàn toàn khinh thường cái gọi là nguy hiểm mà Trần Bình nói.

“Không sao cả, nếu đã quyết định đi cùng anh thì mấy thứ đó đều không phải là vấn đề.”

Thực ra Cửu Sắc Thần Lộc vẫn còn một câu chưa nói, đó là nó cảm thấy Trần Bình có đủ thực lực để bảo vệ mình.

Cửu Sắc Thần Lộc đã nói đến nước này thì Trần Bình cũng không nhiều lời nữa.

Ban đầu anh cũng định dẫn Cửu Sắc Thần Lộc đi cùng, chính là vì huyết thống thân thú quý giá của nó.

Mặc dù cậu nhóc này không lớn lắm, nhưng huyết thống thân thú lại không phải là giả dối, ngay cả linh thú có thực lực tương đương tu sĩ cửu tinh thì cũng không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt nó.

Con linh thú ban đầu còn gào thét, nhưng sau khi Cửu Sắc Thần Lộc được thả ra thì lại im re chính là ví dụ điển hình.

Một người một thú tiếp tục cuộc hành trình, đi sâu vào trong di tích.

“Di tích là thứ gì vậy? Lúc nãy ta hỏi anh mà anh không trả lời ta!”

Trêи đường đi không
thấy thứ gì mới mẻ, Cửu Sắc Thần Lộc hơi nhàm chán, bèn hỏi một câu.

“Di tích là kho máu do một vài đại năng thượng cổ để lại.

Những đại năng này có người đã lìa đời, cũng có người vẫn còn sống.

Trong di tích có không ít báu vậy, linh đan diệu dược, đương nhiên cũng tràn đầy nguy hiểm.”

Nghe Trần Bình giải thích, Cửu Sắc Thần Lộc cũng hiểu được nôm na về dị tích.

Một người một thú vừa đến biên giới thảo nguyên thì bỗng thấy một con dị thú khổng lồ nằm sấp trêи mặt đất ngủ say.

Trêи người con linh thú này mọc đầy vảy cứng, hình thể rất lớn, chặn kín đường đi đằng trước.

Trần Bình dùng thân thức điều tra thực lực của dị thú này.

“Một con dị thú thực lực tương đương cửu tinh hậu kỳ, đối phó với nó sẽ phiền phức lắm đây.”Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú!Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 1964: Uy thế của thần thú! ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện