*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Béo khó chịu nhìn Âu Dương Húc, đáy mắt lộ ra sát ý.
Trần Bình cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Đường Béo.
Bởi vì, vốn là, chính anh cũng đang định nói như thể.
Anh nhớ rất rõ, nhiệm vụ khi tiến vào cảnh giới bí mật lần này, là thu phục, hoặc tiêu diệt tất cả những ai bước vào khu di tích.
Nếu anh không hoàn thành, thì anh sẽ phải trả một cái giá tương xứng, mà cái giá này, chính là mạng sống! Nhưng dựa theo cách anh đang thực hiện, tuy rằng có thể thu phục được không ít mạng người, thì thiên tài và tinh anh cũng sẽ không cho anh quá nhiều thể diện.
Cho nên, anh cần ra tay với những đám yêu quái này.
Mà Âu Dương Húc hiện giờ là mục tiêu không tồi.
Trong số tinh anh, thực lực của Âu Dương Húc không được xem là mạnh nhất, song cũng không phải kẻ yếu.
Nếu có thể nhanh chóng giải quyết Âu Dương Húc, bọn họ có thể đảo ngược cái nhìn của người khác đối với mình, ít nhất mọi người sẽ tôn trọng bọn họ hơn.
Kế hoạch của Trần Bình, là nhân cơ hội này, xử lý Âu Dương Húc, sau đó để cho những người vốn nghi ngờ thực lực của bọn họ, sẽ dè chừng cùng kính nể.
Nói như thế, sau này muốn thu phục kẻ khác cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hiện giờ đã có Đường Béo lên tiếng, Trần Bình tất nhiên sẽ không cần nói thêm nữa.
Đường Béo cũng là một người thông minh, dựa theo quan hệ của anh và Đường Béo, tương lai Trần Bình muốn đối phó với những người kia, Đường Béo có thể sẽ giúp được không ít.
Âu Dương Tử nghe thấy Đường Béo nói như vậy, ánh mắt càng thêm hung ác, quay đầu nhìn về phía Đường Béo.
“Ý của mày là, muốn cùng tao đối đầu phải không?”
“Vậy thì, mày đã chuẩn bị đi vào chỗ chết rồi à?”
Bên trong phế tích này, giết người không phải việc gì lớn.
Cho dù sau này chuyện hắn hạ sát Đường Béo bị lộ ra ngoài, cũng không ảnh hưởng gì nhiêu đến hẳn.
Thời điểm tiến vào trong phế tích, tất thảy đều đã định sẵn, sống chết có số mệnh, phú quý là do trời! Nếu như có thể đánh bại các tinh anh, đoạt được báu vật từ trong phế tích, hắn ta sẽ là người chiến thắng.
Tất cả những ai đã bước vào trong phế tích, đều có thế lực đứng đằng sau họ.
Nếu họ thành công, thế lực ở phía sau chắc chắn sẽ trợ giúp họ vô điều kiện! Tuy nhiên, chuyện này đồng thời hàm chứa nguy cơ thất bại.
Nếu thất
bại, chỉ có thể chết vô ích.
Vì thế, hắn rất tin tưởng, tự tay hắn giết Đường Béo cũng không gây ra nguy hại gì.
Đường Béo nghe những lời của Âu Dương Húc, nét mặt run rẩy, trong ánh mắt làm ra bộ sợ hãi.
“Ôi, Âu Dương Húc tức giận rồi, tôi sợ quá.”
“Trần Bình, anh nói, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Dao Dao, hay cô thay tôi giải quyết hắn ta đi?!”
Trần Bình và Tần Dao nghe Đường Béo nói như vậy, cực kỳ tự giác đi sang một phía khác, làm mặt ghét bỏ, tỏ vẻ chúng tôi không quen biết anh ta.
Những người chung quanh nghe vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Người đau đầu nhất hiển nhiên là Quân Hạo.
Ý tứ của Âu Dương Húc, là muốn quyết đấu cùng Đường Béo, kẻ sống người chất.
Kết quả, Đường Béo lại tỏ ý không thèm đặt đối phương vào mắt.
“Phiền phức.
Nếu Âu Dương Húc thật bị chọc giận, sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Quân Hạo cau mày, nguyên khí quanh người anh ta chuyển động nhanh hơn.
Đến thời điểm cần thiết, anh ta nhất định sẽ phải ra tay giúp đỡ bọn họ.
——————-