*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông Quỷ nghe Trần Bình nói như vậy thì ông ta khẽ nhướng mày lên, rồi ông ta mở miệng hỏi anh: “Cậu tự tin đến vậy sao?”
Trần Bình bật cười thản nhiên một tiếng: “Đó là điều hiển nhiên rồi.”
Sáng nay, trước khi Trần Bình tới tìm ông Quỷ thì anh cũng đã xử lý hết toàn bộ người ở trong khu di tích rồi.
Bây giờ khoảng thời gian mà anh thu phục được Âu Dương Chấn đã trôi qua một tháng, những người khác ở bên trong khu di tích, một là đã bị giết, hai là đã bị Trân Bình lập khế ước rồi.
Mặc dù những người đó có tu vi khá kém, không giúp được gì cho Trân Bình nhiều, nhưng một khi để tất cả bọn họ hợp lực lại với nhau, thì bọn họ có thể hỗ trợ được cho anh rất nhiều chuyện ở trong cái hoàng tộc Thao Thiết đó.
Muốn thăm dò chuyện này thì thật ra cũng rất là đơn giản.
Ông Quỷ liếc mắt nhìn Trần Bình, lúc này ông ta trầm tư một chút, sau đó ông ta mới mở miệng nói với anh: “Tôi tin tưởng cậu.”
“Cậu muốn hỏi tôi cái gì, thì có thể hỏi.”
Ánh mắt của ông Quỷ giờ đây toát lên sự bình tĩnh, tâm lặng như sóng.
Trân Bình nghe ông ta nói lời này thì liên bật cười một tiếng, anh bắt đầu hỏi ông ta: “Thứ nhất, rốt cuộc cái món Thánh Khí này là gì?”
“Thứ hai, trong khu di tích đó đã có chuyện gì xảy ra?”
“Thứ ba, tung tích vê mẹ tôi!”
Câu mà Trần Bình thật sự muốn biết nhất, thật ra là câu hỏi thứ nhất và câu hỏi thứ ba, còn câu hỏi thứ hai thì gân như anh không muốn biết lắm.
Khi ông Quỷ nghe Trần Bình đặt ra ba câu hỏi này, thì trong ánh mắt của ông để lộ ra tia Suy tư.
Một lát sau, ông Quỷ mới mở miệng trả lời câu hỏi của anh: “Bắt đầu từ câu thứ nhất đi.”
“Thứ nhất, cái món Thánh Khí này, nếu nghiêm túc mà nói, nó không được xem như là một món Thánh Khí, nó chỉ là một cái cốt lõi.”
Nói đến đây, ánh mắt của ông Quỷ lóe lên, ông ta nói tiếp: “Cái món đồ đó có thể khống chế toàn bộ thành phố
tội lỗi!”
“Cái gì”
Trần Bình vừa mới uống xong một ngụm trà, thì bỗng nhiên anh phun lại ra ngoài, anh nhìn ông Quỷ với vẻ mặt đầy sự kinh ngạc.
Món đồ đó vậy mà có thể khống chế toàn cả bộ thành phố tội lỗi! Đây cũng chính là chuyện mà Trần Bình không hề nghĩ tới.
——————-