*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người hoàng tộc Bạch Hổ thấy ánh mắt Trần Bình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cùng cảnh giới, bọn họ bây giờ căn bản không phải đối thủ của Trần Bình! Mặc dù bọn họ cũng là con cưng của trời nhưng trình độ yêu nghiệt của bọn họ cùng Trần Bình so sánh thì kém hơn rất nhiều.
“Trần Bình, đối nhân xử thế nên chừa một con đường thì ngày sau dễ nói chuyện, cậu thật sự muốn là địch với hoàng tộc Bạch Hổ chúng tôi sao?”
Ánh mắt Âu Dương Khắc lấp lóe, mở miệng nói ra.
Trần Bình nghe nói như thế, lông mày hơi nhướng lên, ý cười mỉa mai từ trong mắt anh hiện lên.
“Có đúng không?”
“Nhưng mà lúc trước các người truy sát tôi cũng không phải nói như vậy!”
Ánh mắt Trần Bình đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
“Trần Bình, không phải bây giờ cậu không có chuyện gì sao? Bây giờ cậu đã hoàn toàn đối đầu với hoàng tộc Tổ Long, nếu như nói cậu lại cùng chúng tôi đối đầu, vậy cậu cần phải suy nghĩ hậu quả kỹ càng!”
Âu Dương Vũ lại mở miệng, trước khi Bình Diễn Đại Thánh đến, Vương Thương đã không tiếp tục ra tay.
Dù vậy, anh ra tay ngắn ngủi cũng làm cho ba người Âu Dương Vũ chịu nhiều đau khổ, giờ phút này bộ dạng vô cùng chật vật.
“Nếu như hôm nay cậu thả bọn họ đi, như vậy tôi có thể đại diện hoàng tộc Bạch Hổ hứa với cậu từ nay vê sau cũng không tiếp tục làm khó dễ cậu nữa.”
“Hi vọng cậu không nên tự ngộ nhận!”
Trần Bình nghe được lời nói của Âu Dương Vũ, trong mắt lại hiện ra ý mỉa mai.
Mà trong mắt mọi người phía dưới lại đồng loạt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Hoàng tộc Bạch Hổ chịu thua rồi à? Đây thật là tin tức lớn đó! Hoàng tộc Bạch Hổ lại chịu thua một người trẻ hai mươi bảy tuổi!”
“Tôi cũng là lần đầu tiên nghe nói vậy, nghe nói từ xưa đến nay hoàng tộc Bạch Hổ đều hoành hành bá đạo, vậy mà hôm nay lại chịu thua.”
Trong giọng nói của mỗi người đều có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Trần Bình lại không có chút phản ứng nào, chỉ lạnh lùng nhìn hoàng tộc Bạch Hổ.
“Vậy tôi giết người hoàng tộc Bạch Hổ các người
rồi xin lỗi các người có được không?”
“Hi vọng hoàng tộc Bạch Hổ các người có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng Trần Bình trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, sắc mặt của Âu Dương Mộng Nhi và Âu Dương Khắc lập tức
——————-