*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ Tiêu cũng là đại gia tộc ở Lưu Hỏa thị, cho dù là quan hệ tầng lớp cao cũng có thể chen vào một ít, sau khi Trần Bình biết tin tức này, nhìn Tiêu Trạch một chút, anh thật sự không có phát hiện, vậy mà Tiêu Trạch lại là một người giàu có.
Diện tích căn nhà của nhà họ Tiêu cũng vô cùng lớn, hơn nữa rất có phong cách phục cổ, tương tự với phong cách của Tứ Hợp Viện kia, hai người hộ vệ đứng ở cửa khoảng chừng ngũ tinh, chỉ điểm này là có thể nhìn ra được thực lực của nhà họ Tiêu.
Trần Bình không khỏi tò mò nhìn về phía Tiêu Trạch: “Tiêu Trạch, sống ở trong gia đình như thế này, chắc anh không lo áo cơm có đúng không, vì sao lúc đó anh lại rời đi?”
Tiêu Trạch im lặng chỉ chốc lát, ánh mắt lộ ra hoài niệm và vẻ bất đắc dĩ, còn có một tia áy náy.
“Bởi vì tu luyện.”
Tiêu Trạch thở dài.
“Người trong nhà không cho tôi tu luyện quẻ thuật thiên cơ, tôi nhất định phải tu luyện, cho nên rời khỏi gia tộc.”
Trần Bình sửng sốt một chút, điều này làm cho anh không hiểu rõ, theo lý mà nói, chuyện này không bị ngăn cản mới đúng chứ, lúc này quẻ bói tương đương huyền diệu, thuật pháp như vậy, kế thừa lại chẳng phải là tốt hơn sao? Trần Bình nhịn không được hỏi suy nghĩ trong lòng mình, sắc mặt Tiêu Trạch lại bởi vì vấn đề của Trần Bình trở nên càng thêm nặng nề.
Một lát sau, Tiêu Trạch mở miệng.
“Chờ lúc thành chủ anh thấy cha tôi thì anh sẽ biết.”
“Có nhiêu thứ, tôi không muốn thêm nữa.”
Trần Bình thấy thế cũng biết điều ngậm miệng lại, loại tình huống này cứ tiếp tục truy hỏi Tiêu Trạch thì thật là đầu óc có chút vấn đề.
Mấy người nhanh chóng đến cổng, sau khi hộ vệ ở cổng thấy rõ ràng khuôn mặt Tiêu Trạch, nhịn không được sững sờ ngay tại chỗ, thậm chí còn dùng ngón tay của mình dụi dụi con mắt giống như là muốn xác định người trước mặt là ai.
Sau một khắc, tên hộ vệ kia đột nhiên hưng phấn
lên, quay người liên chạy vào bên trong nhà họ Tiêu.
“Gia chủ! Gia chủ! Công tử trở về rồi!”
Dưới sự kϊƈɦ động, tên hộ vệ kia thậm chí quên đi máy truyền tin trêи người mình.
Tiêu Trạch thấy cảnh này cũng không nói cái gì, nhưng mà Trần Bình lại nhìn ra được không ít thứ.
Thái độ của một tên hộ vệ này đã có thể cho thấy ban đầu Tiêu Trạch ở trong gia tộc có bao nhiêu được người chào đón.
Thậm chí có thể nói, toàn bộ bầu không khí nhà họ Tiêu hẳn là đều thuộc vẻ bình thản
——————-