*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có không ít người đang ẩn nấp nhỉ!”
Trần Bình nhíu mày, nhìn lên trêи võ đài.
Hiện tại đã có người cân nhắc muốn ởđi tới khiêu chiến với những người đó, mà những người đàn ông mặc áo đen xuất hiện cùng với thành chủ, lúc này họ đang ngẩng đầu nhìn về phía những người trêи võ đài.
Trần Bình nhìn bọn họ một cái.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an không nói lên lời.
Lúc này, có một bóng người đi vê phía Trần Bình.
Trần Bình vội nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn người đang đến, sau khi nhìn rõ người đến, đột nhiên Trần Bình ngây người ra một lúc.
Là Thẩm Băng Lăng.
“Anh chỉ đến một mình thôi sao?”
Thẩm Băng Lăng nhìn Trần Bình nhàn nhạt hỏi.
“Đúng.”
Sau khi Trần Bình ngẩn người một lúc thì mới phản ứng lại trả lời cô.
Trần Bình không ngờ tới Thẩm Băng Lăng sẽ chủ động đi đến, dựa theo tính tình của Thẩm Băng Lăng mà nói thì chuyện này có gì đó không đúng.
Sau một giây, Trần Bình nhìn vê phía bàn mà Thẩm Băng Lăng đang ngồi, trêи bàn có mấy tên đàn ông đang âm lãnh nhìn Trần Bình, lời nói thể hiện sự bất mãn.
Ban đầu Trân Bình không có ý định sẽ trao đổi quá nhiều với Thẩm Băng Lăng.
Sau khi nhìn thấy cảnh đó thì không kìm được nở nụ cười, càng cảm thấy hứng thú với Thẩm Băng Lăng hơn.
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Trần Bình xoay đầu nhìn vê phía Thẩm Băng Lăng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thẩm Băng Lăng cũng không để ý đến ánh mắt của Trần Bình, thản nhiên nói.
“Anh nhìn tôi như vậy, không sợ những người này sẽ ra tay với anh sao?”
Thẩm Băng Lăng không cần nhìn cũng biết được phản ứng của đối phương như thế nào, hỏi ngược lại Trần Bình.
Trần Bình nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Có gì phải sợ chứ.”
“Không phải đều nói di tích thành Bạch Đế phân chia dựa vào cảnh giới hay sao?”
“Bọn họ lại không gặp được tôi.”
Thẩm Băng Lăng nghe anh nói vậy, lông mi hơi nhướng lên, nhưng cũng không nói gì.
Mấy tên Ngụy thánh đã có chút không kiêm chế được, thậm chí có người đã đứng lên định đi tìm Trần Bình.
Trần Bình
cũng không để tâm cho lắm, đây là phủ thành chủ, chưa cho phép so tài, đương nhiên phủ thành chủ sẽ ra tay.
Đúng lúc này, Thẩm Băng Lăng lại lên tiếng:
——————-