*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình nghe được câu này lập tức sững sờ, khuôn mặt đần ra không hiểu gì.
"Nếu thế, chẳng phải ngụy thánh vô địch không thể vào thành phố Bạch Đế sao?" Trần Tử Khanh nghe vậy lắc đầu, từ từ nói: "Cháu có nhớ không? Ông vừa nói, trong thành phố Bạch Đế có thành phố yêu quái.
Trong thành phố yêu quái, dị thú nhiều vô kể, những con dị thú này đều đã tu luyện thành yêu quái.
Mà trong cả thành phố này, chắc chắn có rất nhiều dị thú, dù sao đã trôi qua bao nhiêu năm, không ai kiềm chế chúng sinh sôi nảy nở, tất nhiên sẽ có không ít loài mạnh.
Chém giết dị thú cũng có nghĩa giết chết người của cảnh giới này." Trần Bình nghe vậy, nghĩ gì đó rồi gật đầu.
Như thế có nghĩ là sẽ tránh được sự chém giết của các ngụy thánh vô địch nhiều nhất có thể.
Đương nhiên, nếu có ai có oán hận, có hai lựa chọn, có thể ra tay trong lúc đó hoặc đi theo chính nghĩa.
Dị thú hoặc người, cả hai đều không dễ giết, những con dị thú trong thế giới này chắc chắn có liên quan với nhau.
Theo suy nghĩ của Trần Bình, rất có thể động một cái là kéo tới cả ổ.
Trong thế giới này, dị thú thánh giai chắc chắn không ít! Trần Tử Khanh không quan tâm Trần Bình nghĩ gì, nói tiếp: "Dù cho có vào được thành phố Bạch Đế thì vẫn phải đối mặt với một chuyện, nhưng cụ thể chuyện đó là gì thì Nguyệt Tuấn lại không điều tra ra.
Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.
Đến lúc đó cháu nên cẩn thận một chút.
Dù sao cảnh giới tu vi của cháu vẫn hơi thấp." Trần Bình gật đầu, mở miệng nói: "Cháu hiểu rồi, ông cố lớn cứ yên tâm.
Cháu không phải người liêu lĩnh." Trần Tử Khanh gật đầu: "Cháu biết là được, đường là do cháu chọn, ông không thể dìu cháu đi được.
Mấy ngày tới, tự cháu nắm chặt đi.
Ông về
nghỉ trước." Trần Tử Khanh nói xong đứng dậy luôn, chuẩn bị đi vào phòng.
Trần Bình thấy thế vội vàng đứng lên đi đến cạnh Trần Tử Khanh, muốn đỡ Trân Tử Khanh vào trong, nhưng Trần Tử Khanh lại hung dữ lườm anh một cái, gương mặt bất đắc dĩ: "Thằng nhóc, ông là một thánh nhân đấy, không cần cháu đỡ đâu." Khuôn mặt Trần Bình lộ vẻ lúng túng.
"Khụ khụ, không phải do cháu trai chưa được gặp ông cố lớn bao giờ sao, nên mới muốn làm tròn chữ hiếu." Trần Tử Khanh im lặng lắc đầu, không để ý Trần Bình nữa, đi thẳng vào gian trong.
<span>Trần Bình thấy thế theo sát phía sau, định đợi Trần Tử Khanh vào phòng rồi mới nói.