*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy bộ dáng bình an không chút sứt mẻ gì của Trần Bình, lúc này, Thi Phán Phong mới hạ được tảng đá trong lòng xuống.
Mà bấy giờ, người bị hại chân chính Tân Chí Kỳ lại đang nhìn Trần Bình một cách cực kỳ đau khổ.
Anh ta muốn Trần Bình giải thích thay mình một chút rằng lần này anh ta thật sự chưa hề ra tay.
Nhưng làm sao Trân Bình có thể lên tiếng thay cho người này được chứ? Trừ khi anh thiếu IQ! “Tôi đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh với anh, không được làm phiền sư phụ và sư nương của tôi, đây chính là thái độ của nhà họ Tân các người hay sao?”
Tuy tuổi tác của Thi Phán Phong còn rất
nhỏ, nhưng anh ta nổi tiếng nóng nảy, luôn mang đến một loại cảm giác khiến người ta vô cùng sợ hãi như cũ.
“Kế tiếp cứ ngoan ngoãn đợi sự báo thù của gia tộc chúng tôi đi.”
Thi Phán Phong cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, mà trực tiếp ném Tân Chí Kỳ sang một bên.
Lúc này đây, Tân Chí Kỳ chẳng khác gì với một con chó chết.
Người dưới quyền của Thi Phán Phong nhìn thấy đối phương rơi xuống đất, thì lập tức duỗi tay tiếp lấy, rồi quăng thẳng vào trong xe.
Người này trong mắt bọn họ hoàn toàn giống như một món hàng, có thể ném qua ném lại