*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi...
Tôi sai rồi!”
Giọng nói của Tân Lao Cần vang lên. Mọi người hơi kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Tân Lao Cần mới mở miệng sẽ nói như vậy. “Anh cả, sao anh có thể nhận sai với tên phế vật kia!”
“Cậu ta là hậu nhân của nhà họ Trần, sao anh có thể bại bởi hậu nhân của nhà họ Trần được!" Những người khác có chút không nhìn được, cũng ra tay theo, Trần Bình chỉ vung tay lên dùng một chiêu, đã đánh bay hết tất cả bọn họ. Tân Lao Cần thấy người nhà mình bị đánh bay, trong mắt tràn ngập oán hận, ông ta quát lớn với Trần Bình: “Tôi sai rồi.
Tôi nhận lỗi với cậu! Chuyện cậu muốn biết tôi đều sẽ nói cho cậu!”
Nghe thấy tiếng hét của Tân Lao Cần, Trần Bình cười mỉa. “Ông không thấy mọi chuyện đều quá muộn rồi sao?”
“Nếu lúc ấy ông không ngăn cản em trai ngu ngốc của ông nói sự thật, tôi còn có thể suy xét tha mạng chó của ông.”
“Mọi chuyện đều là ông gieo gió gặt bão.”