*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toàn bộ hành trình bọn họ không phát ra âm thanh gì, chỉ sợ trêu chọc vị đại gia này.
Trần Bình bảo Gia Cát Thanh Phong canh giữ ở cửa, anh tiện tay đóng cửa phòng rách nát vào, im lặng nhìn Đông Phương Quy Đồ tự biên tự diễn.
Một mình anh ta ồn ào ở bên cạnh rất lâu, vẫn không có ai trả lời, không khỏi hơi nổi giận.
“Các người đều câm điếc cả sao? Ông đây nói với mấy người nhiều như vậy, ngay cả rắm cũng không phóng một cái?”
Nghe thấy thế, Trần Bình không nhịn được cười mỉa.
Đương nhiên là Đông Phương Quy Đồ nghe thấy tiếng cười mỉa này, anh ta không nghĩ tới vậy mà trong phòng mình có tiếng đàn ông.
Lần này anh ta sợ tới mức vội lấy tất chân trêи đầu ra.
“Anh là ai?”
Đông Phương Quy Đồ không nghĩ tới sẽ có một người đàn ông dùng vẻ mặt tàn nhẫn như vậy nhìn chăm chằm mình, không khỏi bị dọa nhảy dựng lên, trực tiếp đặt ʍôиɠ ngồi trêи đất, hai chân như nhũn ra.
Anh ta có chút chưa hoàn hồn nhìn Trần Bình, trong mắt xuất hiện sợ hãi.
Đối phương có thể thân không biết quỷ không hay tiến vào phòng mình, vậy thì thật sự có chút bản lĩnh.
“Người đâu, nhanh tới cứu mạng!" Anh ta vội vàng la lên về phía cửa, nhưng văn phòng này trải qua sửa sang đặc biệt, người ngoài cửa căn bản không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Hôm nay cho dù Đông Phương Quy Đồ gào thét khàn giọng, cũng sẽ không có người tới cứu anh ta.
Nhìn bộ dạng lạnh lùng của Trần Bình, anh ta không khỏi cảm thấy có chút không chịu nổi.
Vừa rồi anh ta đang chơi trò chơi bịt mắt nên không thấy gì, lúc này trêи người không có một sợi chỉ, nhìn vô cùng chật vật.
Anh ta chưa bao giờ trần truông bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy! Loại cảm giác này thật sự quá xấu hổ! “Anh nhắm mắt vào cho tôi!”
Anh ta rất muốn mặc quân áo vào, nhưng quần áo đã bị đám cô nàng sói chạy vội câm luôn theo, hiện giờ trong văn
phòng ngoài văn kiện thì không còn gì khác.
“Ngày lành của anh đã đủ rồi, kế tiếp chúng ta nói chuyện đứng đắn.
”
Vẻ mặt Trần Bình tươi cười nhìn anh ta, đôi mắt thường đảo qua vị trí khiến người ta buồn nôn, trong mắt hiện lên chút trào phúng.
Rất nhỏ.
- ------------------