*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên, Trân Bình vừa dứt lời, trêи gương mặt Lâm Ngạn Thành lộ ra tuyệt vọng.
Anh ta không nghĩ tới Trần Bình biết nhiều như vậy.
Trần Bình nhìn bộ dạng ngu ngốc của đối phương, trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
“Những chuyện mà anh làm mấy năm nay tôi đều biết rõ.
”
Trần Bình không nhịn được cười mỉa một tiếng, nhìn đối phương như vậy, anh biết anh ta không cứng rắn nổi.
“Anh đều đã biết, vậy tôi cũng không giấu diểm anh nữa!”
“Trần Bình, tôi thấy anh cũng là một cao thủ thực lực siêu quần, tôi tốt bụng kéo anh nhập bọn.
”
“Nhìn phòng nghiên cứu này xem, anh có biết hay không, là người của chúng tôi tốn bao nhiêu tỉnh lực và thời gian tạo ra?”
“Ở trong phòng thí nghiệm này, có nghiên cứu đủ loại gen, thậm chí còn đặc biệt nhằm vào người tu hành!”
Nói tới đây, anh ta trực tiếp cầm văn kiện trêи bàn đưa cho Trân Bình.
“Những nghiên cứu này có thể giúp người bình thường biến thành người tu hành, chẳng lẽ anh không thấy kinh ngạc sao?”
Trần Bình có vẻ đăm chiêu lật xem từng văn kiện, nội dung đại khái là bọn họ phát hiện ra một loại phương pháp, có thể chuyển thực lực của người tu hành vào trong cơ thể người bình thường.
Một khi loại phương pháp này được thực thi trêи quy mô lớn.
Vậy thì bọn họ chỉ cần bỏ tiền vây bắt người tu hành, có thể khiến những người có quyền có tiền nhưng không thể tu hành bước vào con đường tu hành.
“Anh có biết hậu quả làm như vậy không?”
Trần Bình lạnh giọng hỏi.
Người này chắc chắn là nghe kế hoạch của người khác, bị phụ nữ lừa gạt.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là, Trần Bình có thể tha thứ cho những tội mà anh ta phạm phải.
Bị phụ nữ lừa gạt, là vì anh ta ngu ngốc, đây là tội của anh ta.
“Anh đã làm gì người nhà họ Lâm?”
Trần Bình cẩn thận nhìn đối phương, ở đây có tổng cộng bốn nhà khoa học, mấy người này đều như hổ rình mồi
nhìn chằm chằm mình, anh phải chú ý bất cứ lúc nào.
“Tôi làm gì người nhà họ Lâm sao?”
“Tôi đây là đang cứu bọn họ!”
“Đám người này thật sự quá ngốc, căn bản không biết cái gì là mang ơn, đã là lúc nào rồi, còn giữ vững cái gọi là tín niệm! Chẳng lẽ