*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy phản ứng của Trần Môn Anh, Trần Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nếu Trần Môn Anh đã có phản ứng lớn như thể, như vậy cũng đủ để chứng minh nước thuốc này tuyệt đối hữu hiệu.
Anh cũng đã sớm ngâm mình trong nước thuốc đến cấp độ trăm độc bất xâm, không cảm nhận được những đau đớn này.
Ở đây có nhiều người như vậy, anh đương nhiên không nỡ để vợ mình đến khảo nghiệm.
Đối tượng thích hợp nhất mà trong lòng Trần Bình chọn ra chỉ có Trần Môn Anh.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của đối phương, Trần Bình cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Ô, dì ơi, vì sao dì lại cảm thấy không thoải mái vậy?”
"Mễ Lạp cảm thấy ngâm mình trong bồn tắm này rất thư thái, dì xem, Mễ Lạp còn có thể bơi lỗi nữa này!”
Mễ Lạp đang chơi con vịt nhỏ, nhìn rất thoải mái.
Trần Môn Anh nhìn thấy dáng vẻ thích thú của đổi phương, trong nháy mắt cô ta hơi nghỉ hoặc.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi vừa rồi bản thân minh sinh ra ảo giác.
Có lẽ là bởi vì nước quá nóng, chính mình thò tay vào trong thùng gỗ, cho nên mới giật mình rút tay ra.
Nghĩ đến đây, Trần Môn Anh quyết định một lần nữa cho tay vào trong thùng gỗ đề thử một chút.
Động tác của đối phương thật sự quá nhanh, Trần Bình còn chưa kịp ra tay ngăn cản thì Trần Môn Anh đã bỏ tay vào trong thùng gỗ.
"Ấ!" Cô ta thảm thiết kêu lên một tiếng, giơ tay lên, có chút đau đớn xoa khóe mắt.
Thứ đồ chơi này thật sự quá đau.
Lần này Trần Môn Anh nhìn về phía Mễ Lạp, ánh mắt trở nên có chút quỷ di.
“Con nhóc này có cấu tạo gì thế?" Hiện tại đổi với thùng nước kia, cô ta hoàn toàn là thái độ đứng nhìn từ xa.
Vốn dĩ Trần Môn Anh cảm thấy bản thân mình đạt được truyền thừa của nhân ngư, từ nay về sau sẽ không e
ngại bất kỳ loại nước nào mới đúng.
Hiện tại xem ra tất cả đều đang nằm mơ.
Thùng nước thuốc trước mắt này, cô ta không làm gì được nó.
"Lão đại à, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại để con gái ruột của mình vào trong thùng gỗ đáng sợ như vậy?" Trần Môn Anh không hiểu mở miệng hỏi, tuy không hiểu hành động của Trần Bình, nhưng Trần Môn Anh luôn cảm thấy anh làm như thế là có ÿ tứ sâu xa.
Trần Bình giải thích qua về công dụng của nước thuốc, dù sao bọn họ cũng là người của mình, sớm muôn gì cũng phải trải qua chuyện đó.
Chẳng bằng sớm nói cho Trần Môn Anh biết, để cô gái này có sự chuẩn bị về tâm lý.
Nghe thấy hình dung của Trần Bình về nước thuốc này, trong mắt Trần Môn Anh hiện lên một
- ------------------