*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chàng trai trẻ, tính cách được đấy”
Hiếm khi lão trang chủ khen ngợi một câu như thế.
Ngay trước ánh mắt ghen ty của rất nhiều người, Úy Trì Văn Thanh dâng lên lễ vật của Luyện Khí Tông.
"Mai Ngọc Phù này được Luyện Khí Tông nghiêm túc tạo ra, đeo thời gian dài trêи người có thể dưỡng linh thức, tăng tốc độ tu hành.”
Úy Trì Văn Thanh xinh đẹp dâng lên lễ vật, ngọc phù này quả thật là thứ cực phẩm do bọn họ tạo ra, tông chủ Luyện Khí Tông coi thứ đồ chơi này như lễ vật tặng ra ngoài cũng có chút không nỡ.
Vốn dĩ bọn họ dự định để Úy Trì Văn Thanh dâng lên một viên thuốc, nhưng Úy Trì Văn Thanh nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng lựa chọn dâng ngọc phù ra.
Viên đan dược kéo dài tuổi thọ kia nghe qua thì rất lợi hại, nhưng trêи thực tế tác dụng của nó không lớn.
Đổi với lão trang chủ còn trăm năm thọ mệnh mà nói, loại đan dược này chính là phế vật.
Hơn nữa loại đan dược kia cũng không mang đến tác dụng thiết thực gì, chẳng qua là để người ta uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn mà thôi.
Viên đan dược kia chắc chắn không sánh bằng được lễ vật của Viên Lãng, vì thế vẫn nên lấy ngọc phù mà cha cô ta luyện chế ra làm quà tương đối đáng tin hơn.
Nghe thấy Úy Trì Văn Thanh nói thế, quản gia lập tức đi lên nhận lấy.
Trêи mặt mọi người cũng hiện lên ngạc nhiên, quả nhiên ngọc phù này có thể so sánh được với trứng yêu thú kia.
Pháp khí dưỡng linh thức, trêи thế giới này thật đúng là không có nhiều.
Một khi thần thức cường đại, bản thân cũng sẽ tiến thêm một bước.
Cho dù là loại chuyện giết địch vượt cấp cũng không phải nói chơi.
Trần Bình cũng không nhịn được mà âm thầm cảm thán Úy Trì Văn Thanh ra tay hào phóng, một giây sau anh cũng chắp tay đứng dậy.
“Trang chủ, lần này tôi đại biểu cho chính mình
đưa đến một món quà”
“Chỗ này của tôi có một viên thuốc, ăn nó vào có thể giúp cho ông tăng thêm mười năm tuổi thọ.”
Trần Bình lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp tỉnh xảo, trực tiếp đẩy ra.
Quản gia nghe được Trần Bình nói như thế, vẻ mặt ông ta hơi động một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường.
Mang lễ vật của Trần Bình lên.
Người trẻ tuổi đứng ở sau lưng lão trang chủ kia, sau khi nghe thấy được những lời Trần Bình nói cũng có chút không kìm nén được cảm xúc trong đáy lòng mình.
Thiếu chút nữa anh ta đã vọt đến cầm lấy nghiên cứu một lượt.
"Ha ha ha, thật đúng là nực cười, thêm mười năm tuổi thọ ư?”
- ------------------