*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này Úy Trì Luyện Thiết lại phát hiện hình như vết thương trêи người mình đều đã khỏi rồi.
Ông ta biết, lần này mình bị thương nặng tới cỡ nào.
Nếu không phải là vì không muốn con gái lo lắng thì ông ta không thể nào mà đi vào phòng khách này được.
Mọi thứ đều là do ông ta cắn răng chống đỡ mà thôi.
Thế nhưng Úy Trì Luyện Thiết không ngờ rằng một viên đan dược nhìn rất bình thường của Trần Bình lại có thể trị khỏi thương thế của mình trong nháy mắt.
Điều này cũng đã đổi mới sự nhận biết của Úy Trì Luyện Thiết đối với anh.
Vốn ông ta chỉ cảm thấy Trần Bình là một thanh niên tài tuấn, là một người đàn ông đáng giá đề đi theo.
Nhưng bây giờ Úy Trì Luyện Thiết mới nhận ra Trần Bình hoàn toàn không phải là người.
Đối phương mạnh và thần kỳ như thần vậy.
Chỉ có thần tiên mới có thể có được loại đan dược như thế này mà thôi.
Úy Trì Luyện Thiết nghĩ tới đây thì đứng bật dậy sau đó quỳ xuống trước mặt Trần Bình.
Anh nhìn thấy hành động của ông ta thì cũng giật mình mà hô lên.
Nói thật, anh vẫn không ngờ rằng Uất Trì Luyện Thiết thế mà lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình.
Không chỉ Trần Bình, ngay cả Uất Trì Văn Thanh và Sư Chấn Thiên đều ngây ra.
Họ cũng bất ngờ, một người đàn ông lớn tuổi lại quỳ xuống trước mặt Trần Bình.
Cho dù là ở giới tu hành hay là ở đâu, quỳ xuống đều là một cách thức cảm tạ cực kỳ thành khẩn đối với người khác.
Trần Bình cũng cảm thấy có
hơi nghỉ ngờ, mình chỉ tiện tay giải quyết Đan Tông thôi, với cả lần này anh chỉ tính là đuổi Đan Tông đi chứ chưa phải là giải quyết hoàn toàn.
Vì sao đối phương lại đột nhiên hành lễ lớn như này với mình? Trần Bình có hơi nghỉ ngờ một chút, lập tức đỡ Uất Trì Luyện Thiết Lên.
Uất Trì Luyện Thiết thấy vẻ mặt của Trần Bình, ông ta lập tức tóm đối phương lại.
"Nếu như Luyện Khí Tông có một ngày phải chọn một người để đi theo, tôi hi vọng người đó nhất định sẽ là cậu!" Lần này, Uất Trì Luyện Thiết nói ra lời từ tận đáy lòng.
Ông ta vốn coi trọng Trần Bình, lần này Trần Bình lại lấy ra được đan dược như kia, ông ta liền hiểu rõ, Trần Bình không phải người bình thường.
Một người bình thường thì sao có được loại đan dược lợi hại như vậy chứ? Chí ít ông ta sống đã nhiều năm rồi mà chưa từng thấy qua.
Với cả, ông ta cũng nhớ lại lúc bị giam cầm, có nghe qua được vài câu nói.
Người của Đan Tông vẫn luôn kể về vấn đề đan dược.