*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úy Trì Văn Thanh giống như tìm một được gốc cây để xả bực, điên cuồng châm chọc Ngô Hưng Khôn.
“Trước lúc đó anh ta đã từng làm việc ở phòng cung cấp nguyên liệu, mỗi lần đệ tử muốn đi nhận đồ của mình đều sẽ bị anh ta quái gỡ nhục nhã một lượt."
“Vốn dĩ chúng tôi đều không biết những chuyện này, mãi cho đến khi về sau sự việc bị làm cho lớn chuyện, mới điều anh ta đi qua chỗ khác."
Nghe được những lời này, Úy Trì Luyện Thiết cũng cảm thấy có chút xấu hồ.
Dù sao đến lúc này mà đối phương vẫn còn có thể ở lại tông môn cũng là trải qua sự đồng ý của ông ta.
Tuy nhân phẩm của thằng cha này không tốt, thế nhưng ông ta rất coi trọng thiên phú luyện khí của đối phương.
“Trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy chỉ cần thiên phú luyện khí của cậu ta tốt, cho dù nhân phẩm có không tốt thì Luyện Khí Tông chúng tôi cũng có thể giữ cậu ta lại."
"Nhưng bây gið xem ra, chuyện này hình như tôi đã quá ngây thơ rồi”
Úy Trì Luyện Thiết cũng cảm thấy cách làm của mình rất không đúng.
Vốn dĩ ông ta cho rằng, tâm tính của thằng nhóc này sẽ trưởng thành theo tuổi tác, sẽ biết mình lạc đường mà quay đầu lại.
Không nghĩ đến người trẻ tuổi này càng lúc càng trờ nên càn rỡ.
Có lẽ là do cảm thấy chính mình có chỗ dựa, vì thế anh ta mới đắc chí như thế.
“Nếu để cho tôi nói thì các ông nên quản lý tốt thằng cha Ngô Hưng Khôn này lại, với cái tính cách này của cậu ta, một ngày nào đó sẽ đi ra ngoài gây sóng gió”
Sư Chấn Thiên không kìm lòng được châm chọc một câu.
Trần Bình mỉm cười, tuy
bản thân anh cũng rất không thích Ngô Hưng Khôn này, thế nhưng anh luôn cảm giác chẳng mấy chốc thì Ngô Hưng Khôn kia sẽ xui xẻo thôi.
Sau khi từ chỗ tông chủ rời đi, Ngô Hưng Khôn cũng không quay về căn phòng của mình mà chính là lựa chọn đi dạo bên ngoài núi.
Anh ta bị thằng cha Sư Chấn Thiên kia chọc tức không nhẹ, hiện tại cần tìm một nơi để giải sầu.
"Đang yên đang lành, vóc dáng của một người đàn ông cao to như thế làm gì chứ? Thật sự cho rằng bản thân mình cao lớn thô kệch thì muốn làm gì thì làm à2”
Ngô Hưng Khôn vừa đi vừa mắng chửi Sư Chấn Thiên và Trần Bình.
Hai người kia có dáng người cường tráng, hơn nữa dáng dấp lại còn đẹp trai, quả thật khiến cho người ta đố ky không thôi.
Từ trước đến nay Ngô Hưng Khôn luôn là một người có dáng dấp tương đối thấp bé, hơn nữa trông như ông già vậy.
Tuy anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thế nhưng người khác sẽ thường xuyên trêu chọc có phải anh ta đã bốn mưới, năm mươi tuổi rồi không.
Đối với Ngô Hưng Khôn mà nói, những lời này quá có tính nhục nhã.
Trước kia bản thân anh ta không có thân phận và địa vị gì, chỉ có thể mặc ngưỡi ta tùy ý