*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Quế Lan ở bên nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kìm lòng được mà cười ha hả.
“Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, ông chính là một tên phế vật, ngay cả người trong tay mình cũng không quản lý nồi, ông còn muốn làm gì chứ?”
Sự trào phúng của Dương Quế Lan càng khiến cho Đan Đồ Tử cảm thấy tức giận.
Ông ta có nằm mớ cũng không nghĩ đến người phụ nữ Dương Quế Lan này thế mà lại quá đáng như thế, chuyện đã đến nước này vẫn còn muốn không ngừng châm chọc ông ta.
Đan Đồ Tử hung dữ trợn trừng mắt với Trần Bình và Úy Trì Luyện Thiết một cái, trong lòng của ông ta đã âm thầm làm ra quyết định.
Lúc này đây, cho dù là dùng phương pháp gì, phải trả giá đắt đến mấy, ông ta nhất định phải rời đi.
Ngay tại lúc Dương Quế Lan có chút khiêu khích nhìn đối phương, đột nhiên mọi người nhìn thấy trước mắt có nhiều thêm một mảnh sương máu.
“Nguy rồi, thằng cha này muốn tự bạo!”
Sư Chấn Thiên không nhịn được hô to một câu.
Anh ta có chút cẩn thận đứng chắn trước mặt Trần Bình, tuy anh ta biết rõ Trần Bình chắc chắn sẽ không bị thương, nhưng cho dù như thế nào, bản thân mình là đàn em vẫn phải làm ra hành động thiết thực.
Nghe thấy lời này của anh ta, tất cả mọi người đều rối rít làm ra phản ứng, bọn họ lập tức tạo thành kết giới muốn đổi phó với tình cảnh người tu hành tự bạo.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng Đan Đồ Tử sẽ dùng phương thức tự sát đề làm tổn hại đến mọi người, Đan Đồ Từ đột nhiên lại biến mất trước mặt mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ không nghĩ đến Đan Đồ Tử thế
mà lại bỏ trốn.
Đổi phương sử dụng phương pháp huyết độn để chạy trốn, phương pháp này hao tốn rất nhiều sức lực, sau đó ông ta chắc chắn sẽ phải tìm một chỗ thật tốt để tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới được.
Nhìn thấy đối phương chạy trốn, trêи mặt Úy Trì Luyện Thiết cũng lóe lên sự khó chịu.
Ông ta còn tưỡng lão già này có năng lực cỡ nào, kết quả lại không nghĩ đến, Đan Đồ Tử lại dùng phương thức hèn hạ như thế để rời đi.
“Lần sau nếu để cho tôi tìm được ông ta, ông đây nhất định sẽ tự tay giải quyết lão già này!”
Trong lòng Úy Trì Luyện Thiết âm thầm thề, cho dù như thế nào, ông ta nhất định phải đánh Đan Đồ Từ.
Vốn dĩ ông ta không đánh lại được Đan Đồ Tử, nhưng bây giờ khí huyết của đối phương bị tổn hại nhiều như thế đã sớm không phải là đối thủ của ông ta nữa rồi.
Lúc Đan Đồ Tử khôi phục thì thực lực của ông ta đã tăng lên, chuyện đó đủ để kéo ra sự chênh lệch giữa bọn họ.
Nhìn thấy đám trường lão của Đan Tông điên cuồng dập đầu kia, Trần Bình vẫy tay giao mọi chuyện cho Úy Trì Luyện Thiết đi giải quyết.
Ngay sau đó anh kéo Úy Trì Văn Thanh đến bên cạnh.
“Trận pháp này tôi giao cho cô, vốn dĩ đối với trận pháp cô đã tinh thông, chắc hẳn đối với việc khống chế trận pháp này cũng không có gì
- ------------------