*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhìn thấy không, đây chính là đan dược, là thứ mà không phải loại người như anh có thể có được."
“Đây là thứ mà tôi mới vừa mua xong, tốn ba trăm viên nguyên thạch hạ phẩm, có thể nói là giá cả vô cùng đắt đỏ.”
Trêи mặt Lâm Phi Vũ tràn ngập đắc ý, lỗ mũi cũng sắp vềnh lên trời.
Những thứ này không hề rẻ, chẳng qua đối với anh ta mà nói cũng không tính là quá đắt.
Cả đời này những gia đình bình thường đều khó có khả năng mua được một viên đan dược.
“Đồ bên trong Hối Bảo Lâu này, không có gì là tôi không mua nồi.”
Anh ta đắc ý nhấn mạnh một câu, giống như là đang đắc ý khoe khoang trước mặt Trần Bình.
Những người khác đứng bên cạnh cũng chẳng dám nói lời nào, những lời mà Lâm Phi Vũ nói quả thật là sự thật.
Người đàn ông này bản lĩnh khác thì không có, nhưng bản lĩnh tiêu tiền thì đúng là hạng nhất.
Vừa khéo nhà bọn họ cũng rất có tiền, cho nên dù có tiêu tốn đến mấy cũng không xài hết.
Trần Bình nhìn thoáng qua viên đan dược mà đối phương lấy ra kia, trong đáy mắt anh lướt qua châm chọc.
Tuy ở trêи khối đại lục này, viên đan dược kia xem như có chất lượng khá tốt, ð hành tỉnh mẹ của anh cũng xem như là đỉnh phong, nhưng theo như Trần Bình thấy thì nó hoàn toàn không đủ tư cách lọt vào mắt xanh của anh.
Anh tùy tiện luyện chế ra một thứ thất bại cũng lợi hại hơn viên đan dược này.
Tạm thời không nói đến những đan dược do Trần Bình nghiên cứu luyện chế ra, ngay cả đan dược do đám nhóc mà Trần Bình bồi dưỡng luyện chế ra cũng tốt hơn viên
đan dược kia nhiều.
Đám nhóc kia dưới sự giúp đỡ của Trần Bình đã thức tỉnh thiên phú trêи các phương diện.
Lúc này đây bọn nhóc đã có thể phát huy ra được tác dụng quan trọng của mình, cho dù đề cho bọn nhỏ gánh vác một phía cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Vì thế đối với Trần Bình mà nói, những viên đan dược này đều chỉ là gân gà.
Có lẽ đối với mấy thằng cha chưa thấy qua việc đợi như thế này thì là rất lợi hại, nhưng đối với anh mà nói, nó hoàn toàn có thể xem như kẹo.
Thậm chí còn chẳng bằng kẹo.
Sau khi những người khác nhìn thấy viên đan dược mà Lâm Phi Vũ lấy ra, trong nháy mắt tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ cũng không nghĩ đến đối phương lại có thể lấy ra đan dược cấp cao như thể.
Tuy loại đan dược này có thể mua được trong Hối Bảo Lâu, nhưng không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi.
Cảm nhận sự ngạc nhiên và cảm thán của mọi người, nụ cười của Lâm Phi Vũ càng thêm đắc ý.
Trong lòng của anh ta rất rõ ràng, đám người này hoàn toàn là phế vật, bọn họ muốn so ai nhiều tiền hơn với anh ta, gần như là chuyện không thể nào.
Lâm Phi Vũ có chút khiêu khích nhìn thoáng
- ------------------