*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Lâm Phi Vũ mà nói, tôn nghiêm và mạng sống của một kẻ từ nơi khác đến đều là thứ không đáng chú ý.
Bọn họ ở chỗ này không tiền cũng không có bất kỳ thế lực nào, cơ bản chính là nửa bước khó đi.
Mà Lâm Phi Vũ chính là một sự tồn tại giống như vương tử trong tòa thành này.
Ngoại trừ mấy người anh chị em kia có thể đè ép trêи đầu mình, cơ bản không ai có thể phách lối hơn anh ta.
Sư Chấn Thiên nhìn thoáng qua, tuy lão già chú Vương này có chút kiêng ky, thế nhưng thái độ của ông ta vẫn không khiến anh ta hài lòng.
“Tuổi đã cao còn muốn cậy già lên mặt, ông thật đúng là thất đức”
Sau khi nói xong những lời này anh ta trực tiếp xông ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp khiển cho tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, ngay cả một người đang đề cao cảnh giác như chú Vương cũng thiếu chút nữa đã không kịp phản ứng.
Chờ đến khi ông ta nhìn thấy tàn ảnh của Sư Chấn Thiên thì đối phương đã đi đến trước mặt ông ta rồi.
Lần này Sư Chấn Thiên đã bộc phát ra toàn lực của mình rồi.
Một chiêu nhìn qua có vẻ như nhẹ nhõm của anh ta, trêи thực tế đã dùng tới không ít nguyên lực, trực tiếp đánh cho chú Vương bay đến bức tường đối diện.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ trừng to hai mắt.
Ngày thường bọn họ cũng chỉ thấy chú Vương kia trừng trị người khác, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy có người trừng trị chú Vương.
Lão già kia thế mà cũng có ngày hôm nay.
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khoa trương, đồng thời còn có người đã len lén vỗ tay.
Bọn họ đều từng bị lão già này ức hϊế͙p͙ qua, lão già này là kẻ vô cùng nham hiểm, mặt ngoài cười ha hả, nhưng trêи thực tế luôn lén giỡ ám chiêu.
Một chiêu của ông ta có thể trực tiếp khiến cho một người tu
hành bình thường bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh.
Thậm chí có không ít người tu hành trực tiếp bị chú Vương phế đi tu vi.
Ở trong giới tu hành mà kẻ mạnh ăn thịt người yếu này, bị người ta phế bỏ tu vi là một chuyện vô cùng đau khổ.
Đã mất đi đan điền, chẳng khác nào từ nay về sau bọn họ không thể tiếp tục trờ thành người tu hành được nữa.
Cho dù gặp được luyện đan sư tốt đến mấy thì cũng không thể nào luyện chế ra đan dược khôi phục lại đan điền được.
Cũng chính vì những hành động này của đối phương mới tạo thành uy danh khiến cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật của ông ta.
Rất nhiều người vừa nghe nói chú Vương tới gây chuyện thì đã lựa chọn thỏa hiệp.
Đối đầu với một kẻ độc ác như chú Vương kia, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Mãi cho đến sau này cũng rất nhiều người không dám gọi thẳng tên của ông ta, mỗi người