Người Thừa Kế Hào Môn

Tôi muốn khiến cả thế giới này khóc cùng con bé!


trước sau

Hồ Hoành Hưng da đầu tê dại, mặt xanh lét hỏi: “Anh Hổ, anh đây là..”

Trịnh Hổ lúc này mới để ý tới ông ta, anh ta nhướng mày kinh ngạc nói: “Giám đốc Hồ, sao ông lại ở đây?”

Con mẹ nó! Hồ Hoành Hưng có xúc động muốn phun máu.

Thế mà Trịnh Hổ anh ta không nhìn thấy ông ta đứng ở chỗ này, dù sao nơi này cũng là công viên giải trí, là địa bàn của ông đây đấy! Nhưng lúc này Hồ Hoành Hưng cũng sẽ không so đo chuyện này với anh ta.

Nhớ tới thái độ cung kính chào hỏi vừa rồi của anh Hồ Hoành Hưng có một dự cảm không lành, ông ta miễn cưỡng cố nở nụ cười.

“Anh Hổ, anh vừa gọi hai người là..”

“Đây là đại ca của tôi, Trịnh Thái – anh Thái.

Còn đây là cậu Trần, khách quý của đại ca tôi.”

Trịnh Hổ nói.

Trịnh Hổ là đại ca của phố Nam Nhai, còn công viên giải trí nằm ở phố Nam Nhai.

Hồ Hoành Hưng đã ở đây dốc sức làm việc đã nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ thủ đoạn và quyền lực của Trịnh Hổ.

Hơn nữa ông ta còn biết, chỗ dựa của Trịnh Hổ chính là ông vua của thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang – Trịnh Thái! Lúc này, sắc mặt của Hồ Hoành Hưng hoàn toàn trở nên tái nhợt.

Xong rồi, xong rồi! ahihi ông ta vừa mới mắng Trịnh Thái? Hơn nữa còn muốn khách quý của Thái Gia Trịnh Thái quỳ xuống xin lỗi con trai mình? Đợi đã! Hình như em rể ông ta còn mắng rất tàn nhẫn.

“Thái..

Thái Gia..

Cậu Trần..”

Hoàn toàn xong đời rồi! Rốt cuộc ông đã trêu chọc phải ai thế này! Hồ Hoành Hưng lúc này không ngừng kêu rêи trong lòng, ông ta cực kỳ rõ ràng, thái độ tiếp theo của bản thân sẽ quyết định sự sống của mình.

Bấy giờ, Trịnh Hổ mới nhận ra tình huống không đúng, tuy rằng vẻ ngoài của anh ta rất mục mịch, đúng kiểu đàn ông cơ bắp, nhưng nội tâm anh ta cũng rất tinh tế.

Bằng không anh ta cũng không trở thành mãnh tướng đứng đầu của Trịnh Thái! Trịnh Thái ngoài cười trong không cười nói: “Hồ Hoành Hưng, là ông đắc tội với anh Thái và cậu Trần?”

Giọng điệu lạnh lùng mang theo ý tứ chất vấn.

“Đây..

đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Hồ Hoành Hưng vội vàng khom lưng giải thích.

Nhưng mà! Chát! Sắc mặt Trịnh Hổ lập tức thay đổi, anh ta tiến lên tát mạnh một cái vào mặt Hồ Hoành Hưng, giận dữ nói: “Hồ Hoành Hưng, ông có thể làm ăn ở chỗ này là do có ông đây bảo vệ! Bây giờ cánh của ông cứng cáp rồi nên cũng dám chọc vào anh Thái và cậu Trần?”

Dứt lời, Trịnh Hổ lập tức quay người lại hết sức lo sợ nói với Trịnh Thái: “Anh Thái, là do em quản lý không tốt khiến người dưới xúc phạm anh.

Chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt, anh yên tâm, ông ta xong đời rồi!”

Nhìn thấy thái độ nhún nhường dễ bảo đó của Trịnh Thái, trái tim Hồ Hoành Hưng giống như hoàn toàn rơi xuống vực sâu băng giá.

Hồ Tuấn Bằng và Chu Đại Lực đứng sau ông ta giờ phút này giống như túi thuốc nổ xịt, chỉ có thể kìm nén.

Không dám nói bất cứ một câu nào.

Nhất là Chu Đại Lực, hắn thậm chí còn muốn chết quách đi.

Vừa nãy hắn thế mà lại dám mắng Trịnh Thái, ông vua thế giới ngầm Trịnh Thái! Mẹ nó! Người mà hắn sùng bái nhất chính là Thái gia Trịnh Thái, thậm chí hắn còn ảo tưởng này có thể lặn lộn cùng với Trịnh Thái.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn hoàn toàn xong đời rồi! Bịch! Hồ Hoành Hưng sợ đến mức quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Anh Thái, em xin lỗi anh, em có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin anh tha cho em lần này!”

Còn Trịnh Thái chỉ lạnh lùng nói mấy câu: “Xin lỗi tôi cũng vô dụng, anh nên xin lỗi cậu Trần kìa!”

“Cậu Trần, cậu Trần, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa!”

Hồ Hoành Hưng quay đầu quỳ xuống trước người Trần Bình, rồi lập tức bật khóc.

Ông ta sợ, ông ta cực kỳ hoảng sợ! Đứng trước mặt ông chính là anh Hổ và Thái Gia, người chỉ cần dậm chân nhẹ một cái cũng đủ làm chấn động cả thành phố Thượng Giang.

Có thể nói bây giờ già trẻ trong nhà ông ta đều như đang đứng trêи dây thép.

Trần Bình không nói gì, chỉ quét mắt nhìn sang.

Chu Đại Lực sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống dập đầu xin lỗi, đám Hồ Tuấn Bằng cũng sợ đến mức chân không ngừng run rẩy.

“Bỏ qua đi, dạy dỗ bọn họ là được rồi!”

Trần Bình thản nhiên nói, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía Hồ Hoành Hưng, “Ông lập tức cho công nhân ở trong khu vui chơi đi tìm con gái tôi.”

“Vâng, vâng, vâng, tôi lập tức đi ngay.”

Hồ Hoành Hưng vội vàng đứng dậy, dẫn một đám người đi.

Lúc đi ra khỏi cửa, ông còn tát con trai mình một cái đau điếng, nói: “Về sau thông minh lên một chút cho tao, đừng có ai cũng trêu chọc vào, cũng đừng gây chuyện rồi bắt ông đây chùi đít cho mày!”

Hồ Tuấn Bằng lúc này cũng không dám cãi lại, chỉ quay đầu lại nhìn Trần Bình mấy cái, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Anh ta không phải anh họ của Giang Linh, không phải là tên vô tích sự hay sao? Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Sao anh ta lại quen biết nhân vật có máu mặt như Trịnh Thái chứ? “Đợi một chút!”

Trần Bình đột nhiên mở miệng nói.

Trong nháy mắt, đám người đứng ở cửa đều trở nên hoảng hốt, không biết nên tiến hay lùi.

“Cậu Trần, cậu còn có gì dặn dò ạ?”

Hồ Hoành Hưng coi như lão luyện, còn giữ được vẻ bình thản.

“Chuyện ngày hôm nay, tôi không hy vọng các người nói với bên ngoài, tôi không muốn cuộc sống của tôi bị làm phiền, hiểu rồi chứ?”

Trần Bình nói.

“Hiểu rồi ạ! Hiểu rồi ạ!”

Hồ Hoành Hưng liên tục gật đầu.

Trần Bình vậy mới gật đầu, đám người như được đại xá, tản ra rồi chạy chậm đi.

Không dễ dàng mới được ra ngoài, Hồ Tuấn Bằng hít sâu một hơi.

Mấy người bạn đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng nặng nề, không dám nói chuyện.

Đi tới cổng khu vui chơi, nhìn thấy Giang Linh đang đứng đợi, Hồ Tuấn Bằng do dự một lúc lâu, vẫn quyết định không nói.

“Sao rồi?”

Giang Linh vội vàng lên tiếng hỏi.

Nói thật lòng, cô ta rất không muốn nhìn thấy ông anh rể vô tích sự của mình bị dạy dỗ nên vừa nãy cô ta mới quyết định đứng lại ở cổng.

Hồ Tuấn Bằng lắc đầu nói: “Tạm được.”

Tạm được? Giang Linh nghe không hiểu gì cả, cô ta lại nhìn mấy người bạn khác, vẻ mặt người nào người nấy cũng đều vô cùng nặng nề.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đi hát đi!”

Hồ Tuấn Bằng đề nghị, chủ yếu là do bầu không khí quá nặng nề, cậu ta sợ Giang Linh sẽ nhìn ra điều gì đó.

Mấy người khác nghe thấy vậy cũng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói: “Được đấy, anh Bằng mời khách.”

Một đám người dẫn nhau rời đi.

Bên này, người của Trịnh Thái kết hợp với nhân viên công viên giải trí nên rất nhanh liền tìm được Mễ Lạp.

Chuẩn xác mà nói là một cô gái hai ba buổi vẫn luôn chăm sóc Mễ Lạp, hai người họ đứng đợi ở cửa hàng bánh ngọt bên ngoài khu vui chơi.

“Cậu Trần, tìm được người rồi, đang ở cửa hàng đồ ngọt ạ.”

Trịnh Thái chạy một mạch tới, cũng không để ý lau mồ hôi, lập tức dẫn Trần Bình đi qua đó.

Hai người chạy thẳng đến cửa hàng đồ ngọt.

Trần Bình liền nhìn thấy con gái đang ăn bánh trứng.

“Bố ơi!”

Mễ Lạp vừa nhìn thấy Trần Bình liền lập tức chạy qua, cô bé giống như phải chịu đựng uất ức rất lớn, cứ chui vào trong lồng ngực Trần Bình, túm chặt lấy áo anh không chịu buông ra.

“Bố đến rồi, Mễ Lạp không sợ, bố ở đây rồi!”

Trần Bình bế Mễ Lạp lên, không ngừng an ủi, đồng thời anh cũng nhìn thấy một cô gái.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, nhìn dáng vẻ
ước chừng khoảng hai ba tư tuổi, tóc dài đen nhánh, mặc chiếc áo phông trắng sạch sẽ đơn giản cùng quần bò màu xanh nhạt phối với đôi giày nhỏ màu trắng.

Là một cô gái trong sáng ngọt ngào, không chút trang điểm.

“Thật sự cảm ơn cô rất nhiều!”

Trần Bình cảm kϊƈɦ gật đầu nói.

Cô gái kia mỉm cười, đứng dậy nói: “Đây là việc tôi nên làm, tôi thấy con bé đứng khóc một mình trong công viên, lại không tìm thấy bố mẹ nên dẫn con bé đến đây.”

“Con bé rất đáng yêu, cũng may không xảy ra chuyện gì.”

Hàn Tư Khiết vén tóc mai, duỗi tay ra trêu chọc Mễ Lạp, ngọt ngào cười nói.

Trần Bình nói với Mễ Lạp mấy câu rồi thả con bé xuống, nhóc con dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc bánh dâu tây trêи bàn.

“Ăn đi, chị mua cho em đấy.”

Hàn Tư Khiết đưa chiếc bánh nhỏ còn lại cho Mễ Lạp.

Mễ Lạp ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo long lanh nhìn Trần Bình ý như dò hỏi.

Trần Bình xoa đầu con bé, cười nói: “Con ăn đi, nói cảm ơn chị nữa nhé!”

“Cảm ơn chị!”

Mễ Lạp cười nói, để lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, tiếp đó vui vẻ ăn bánh kem.

Ngoài cửa, đám người đứng bên đường, không dám đi vào trong, chủ yếu bọn họ lo sẽ dọa sợ cô bé.

Trần Bình nói cảm ơn Hàn Tư Khiết rất nhiều lần, cũng kể rõ tình huống, sau đó mới nói: “Vậy, nếu cô có thời gian tôi muốn mời cô ăn cơm tối, coi như cảm ơn cô.”

Cô gái này là một cô gái tốt, tính cách phóng khoáng lương thiện.

Hàn Tư Khiết cười nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”

Sau một phen đưa đẩy, Trần Bình cũng không cưỡng cầu cô ấy, đúng lúc này bố vợ anh gọi điện thoại đến.

Trần Bình nói xin lỗi rồi vội vàng nghe điện thoại: “Bố, có chuyện gì vậy ạ?”

“Trần Bình, cậu lập tức chạy về đây cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Đầu bên kia điện thoại, thái độ của bố vợ anh cực kỳ hung dữ, ngữ điệu cũng rất bất mãn.

Trần Bình hơi suy nghĩ, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng: “Vâng ạ, con sẽ tới ngay.”

Bốp! Bố vợ anh trực tiếp cúp điện thoại.

Thở dài một hơi, Trần Bình biết tối hôm nay anh không tránh được rồi.

Quay trở lại bên trong tiệm bánh ngọt, một chuyến ngoài ý muốn lại xảy ra! Không biết từ lúc nào trong điện lại xuất hiện thêm một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn, trông dáng vẻ anh ta rất bất mãn.

Trần Bình hơi suy nghĩ, chỉ có thể nhắm mắt đáp ứng: “Vâng ạ, con sẽ tới ngay.”

Bốp! Bố vợ anh trực tiếp cúp điện thoại.

Thở dài một hơi, Trần Bình biết tối hôm nay anh không tránh được rồi.

Quay trở lại bên trong tiệm bánh ngọt, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra! Không biết từ lúc nào trong điện lại xuất hiện thêm một người đàn ông ôm một bó hoa hồng lớn, trông dáng vẻ anh ta rất đẹp trai cũng rất giàu có.

Nhưng mà lúc này Mễ Lạp lại đang khóc lớn, khóc đến mức thút thít giống như không thở nổi.

Hàn Tư Khiết ngồi xổm xuống trước mặt Mễ Lạp, không ngừng an ủi cô bé, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia, không vui nói: “Lý Lãng, sao anh lại con bé chứ?”

Người đàn ông tên Lý Lãng kia mím môi, cực kỳ tức giận nhìn bộ âu phục xanh đen của mình nói: “Đứa con hoang này ở đâu ra làm bẩn bộ âu phục mới mua của anh, anh đánh nó là thay bố mẹ nó dạy dỗ nó.

Bộ âu phục này ba bốn mươi nghìn nhân dân tệ đó!”

Lý Lãng cực kỳ tức giận, bộ âu phục trêи người hắn là âu phục đặt may của Armani, hơn ba mươi nghìn nhân dân tệ! Hơn nữa hôm nay hắn ta cố ý ăn mặc sửa soạn như thế này là để tỏ tình với Hàn Tư Khiết.

Con nhóc chết tiệt này làm đổ bánh kem lên người hắn ta, hắn đánh nó là còn nhẹ đấy! Còn bán nó đi cũng không bồi thường nổi bộ âu phục này của hắn.

Trùng hợp thay cảnh tượng này lại bị Trần Bình vừa bước vào cửa nhìn thấy.

“Mễ Lạp sao thế con?”

Anh Vội vàng chạy tới chỗ Mễ Lạp, phát hiện trêи gò má trái của cô bé có một dấu tay đỏ lừ! Trần Bình ngay lập tức nổi giận lôi đình.

Đặc biệt khi nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng này của Mễ Lạp, Trần Bình chỉ hận không thể giết chết tên đàn ông ngang ngược kiêu căng trước mắt này.

Anh đứng thẳng người dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, nghiến răng lạnh lùng nói: “Anh lập tức xin lỗi con gái tôi ngay!”

Lý Lãng lại nhếch môi, khinh thường nói: “Anh là bố của con bé nghịch ngợm này? Được, mở to mắt chó của anh lên mà nhìn, đây là âu phục đặt may của Armani, bốn trăm nghìn nhân dân tệ một bộ, nó bị con gái anh làm bẩn.

Chỉ cần anh đền được, tôi sẽ lập tức xin lỗi nó.”

Lý Lãng vừa nhìn người đàn ông ăn mặc bình thường trước mặt này không có tiền.

Hắn cố ý nói bốn trăm nghìn nhân dân tệ một bộ là để dọa đối phương, khiến anh ta biết khó mà lui, bớt được chuyện phiền toái.

Nhưng mà câu nói sau đó của Trần Bình lại khiến Lý Lãng giật mình.

“Armani? Bốn mươi nghìn nhân dân tệ? Tôi đưa anh bốn trăm nghìn nhân dân tệ, anh lập tức xin lỗi con gái tôi!”

Trần Bình tức giận nói, sắc mặt anh đỏ bừng, nắm tay siết chặt.

Mễ Lạp cười lên cả thế giới giống như xuân về hoa nở! Mễ Lạp khóc, anh muốn khiến cả thế giới này khóc cùng con bé! Cho dù là ai, nếu dám bắt nạt con gái anh đều phải trả giá đắt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện