*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt Phụng Vạn chỉ toàn vẻ phẫn nộ, siết chặt nắm đấm! Ông ta đã tung hoành khắp thị trấn Lạc Phụng mấy chục năm nay, chưa từng chịu thiệt thòi, thế nhưng lần này, liên tục bị ức hϊế͙p͙, nên Phụng Vạn cảm thấy rất khó chịu.
Đối phương, quả thực là khó đoán! Phụng Sô bị bắt, đây chính là lời cảnh cáo của đối phương dành cho mình! Trần Bình thản nhiên nhún vai, nhìn vẻ mặt tức giận đến mức tái mét của Phụng Vạn, không hề sốt ruột chút nào, ngược lại có vẻ rất ung dung, nói: “Thực ra, tôi cũng không biết tôi muốn thế nào cả, chỉ là cảm thấy, nếu ông chủ Phụng đã nói không có liên quan tới chuyện này, vậy thì tại sao em trai thứ 2 của ông lại đi cùng với đám người đó?”
Phụng Vạn chau mày, liền giải thích: “Em trai thứ 2 của tôi thích giao du với nhiều bạn bè, chưa biết chừng, những người đó chỉ là bạn xã giao mà thôi, chào hỏi 1 chút cũng không có gì quá đáng chứ nhỉ?”
Hoàn toàn là lời giải thích vô liêm SỈ.
“Đúng! Chính xác, chỉ là tôi biết những người đó, nên tới đó chào hỏi vài tiếng, các người bắt người như vậy, là không coi 4 anh em Phụng Thị chúng tôi ra gì! Dù sao thì ở thị trấn Lạc Phụng, 4 anh em Phụng Thị chúng tôi cũng rất có tiếng tăm!”
Phụng Sô lập tức phản bác, sắc mặt đỏ bừng.
Kết quả.
Trần Bình tiến lên cho 1 đạp, đạp lên bụng ông ta, khiến cho khuôn mặt Phụng Sô xanh lét, suýt nôn ra.
“Đến lượt ông lên tiếng không? Không thấy tôi đang trò chuyện với anh cả của ông sao? Đúng là không biết phép lịch sựt”
Trần Bình cúi đầu, lạnh lùng lườm Phụng Sô dưới đất, ánh mắt ấy, lạnh như băng! “Cậu!”
Trong lòng Phụng Sô đang kìm nén ngọn lửa tức giận, thế nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Chết tiết rõ ràng mình lớn hơn
Phùng què nói: “Ông chủ Phụng, đầu của tên cậu Trần đó không dễ lấy được đâu, vụ làm ăn này, mức độ nguy hiểm quá lớn, 200 tỷ, không trả giá.”
Phụng Vạn trầm ngâm trong phút chốc, nghiến răng, dằn lòng, nói: “Được! Tôi cho cậu 250 ty, người lớn và cả trẻ con! Nếu không lấy được đầu, Phùng què cậu đừng hòng làm ăn ở thị trấn Lạc Phụng nữa.”