*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu…… cậu chủ? Trịnh Thái ngây ra, đã đặt khẩu súng trong tay xuống.
Anh nhìn người phụ nữ quỳ 1 gối phía trước 1 cách khó tin, lại hoài nghỉ nhìn sang Trần Bình.
Trần Bình nhìn Trịnh Thái, nói: “Khí khác giải thích sau.”
Sau đó, anh nhìn sang người phụ nữ đó, cười nói: “Đứng dậy di.”
Người phụ nữ đó đứng dậy, gương mặt vốn dĩ còn rất hiên ngang và nghiêm túc, đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa, tiến lên ôm chẩm lấy Trần Bình, hét lên 1 cách nũng nịu: “Anh Trần Bình, đã lâu chưa gặp, có nhớ em không?”
Sự chuyển biến bất ngờ này, khiến đám Trịnh Thái trở tay không kịp.
1 giây trước đó, vừa chém chết 5 người.
1 giây sau, đã như 1 cô gái vui vẻ tràn đẩy năng lượng.
Trần Bình cười, ra hiệu cho 17 buông mình ra, sờ lên đầu cô, nói: “Đã cao hơn rất nhiều rồi, bố cử em tới sao?”
17 gật đầu, trong mắt lóe sáng, nói: “Ừm, ông chủ bảo em tới âm thẩm bảo vệ cho anh.”
“Từ lúc nào vậy?”
Trần Bình lại hỏi.
17 có chút ngượng ngùng, cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, ấp úng nói: “Hơn 1 tháng trước……”
Trần Bình choáng váng.
“Em lại nhân cơ hội lén lút chạy đi chơi sao?”
Trong đầu Trần Bình khó hiểu, từ nhỏ 17 đã ham chơi và thích quấy nhiễu, nhỏ hơn mình 3 tuổi.
Năm 17 6 tuổi, đã được chọn vào đội vệ sĩ bí mật, bắt đầu bí mật rèn luyện.
17 cầu nhàu: “Em…… em nghĩ chắc là anh Trần Bình sẽ không gặp chuyện gì được, nên…… nền ra ngoài chơi 1 vòng trước.
Anh nhìn xem, không
phải em đã tới rồi sao,
mắt lóe sáng.
Cậu Trần, thật là trí dũng song toàn! “Đi thôi, tới 1 nơi.”
Trần Bình lại nói.
“Đi đâu?”
Trịnh Thái hỏi.
“Trang viên Vân Đỉnh.”
Trần Bình nói xong câu này, trong mắt chỉ toàn vẻ lạnh lùng.
Anh phải tới chỗ Vân Tịnh lấy 1 thứ, để đảm bảo cho kế hoạch tiếp theo của mình, có thể tiến hành thuận lợi! ——————-