*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng nhiên, cửa trang viên Vân Đỉnh, bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo trong chớp mắt! Nhiệt độ xung quanh, lạnh tới mức đảng sợi Khuôn mặt Vân Tịnh, như được bao phủ bởi 1 màn Sương, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nói: “Cậu muốn cái gì cơ?”
To gan thật! Tên Trần Bình này, lại dám đưa ra yêu cầu vô lý như thế! Lệnh Quân Tướng? Vậy mà cậu ta lại dám rình mò lệnh Quân Tướng trong tay mình! Trần Bình bình tĩnh nhìn sắc mặt bỗng thay đổi của Vân Tịnh, bình thản nói: “Tôi muốn lệnh Quân Tướng trong tay dì.”
“Không thể nào!”
Vân Tịnh trực tiếp từ chối: “Đó là thứ bố cậu giao cho tôi, cậu không có tư cách để đòi!”
Bây giờ trong lòng Vân Tịnh rất khó chịu! Vậy mà Trần Bình lại dám đòi 1 cách cương quyết như thế! Cậu ta học từ ai vậy? Trần Thiên Tu sao? Thể nhưng, Trần Bình lại lờ đờ nhìn Vân Tịnh, phản vấn: “Tôi không có tư cách sao?”
Vừa nói ra lời này, đám Trịnh Thái phía sau Trần Bình, lại đặt tay lên giữa eo.
Vệ sĩ nhà họ Vân phía sau Vân Tịnh, cũng trở nền vô cùng nghiêm túc.
“Trần Bình, tôi cảnh cáo cậu, đừng ra vẻ quái! Dù gì tôi cũng là bà 2 nhà họ Trần, là trưởng bối của cậu, là mẹ trêи danh nghĩa của cậu! Cậu nên gọi tôi 1 tiếng mẹ!”
Vân Tịnh phẫn nộ, chú mèo Ba Tư trong lòng cũng xù lông.
Bà ta vốn tưởng rằng tạm thời buông tha cho Trần Bình, thì 2 người sẽ bình yên vô sự.
Thể nhưng, không ngờ, hôm nay Trần Bình lại tới, đòi lệnh Quân Tướng của bà ta! Chuyện này tuyệt đối không thể! Trần Bình nhướng mày, nhún vai, nói: “Vân Tịnh, đừng lấy thân phận của dì ra để chèn ép tôi, trong mắt tôi, dì không đáng giá 1 xu nào đâu! Chẳng qua dì cũng chỉ là 1 người phụ nữ trong rất nhiều người phụ nữ bên cạnh bố tôi,
còn Trần Bình tôi, là người thừa kế duy nhất của nhánh chính Trần Thị! Tương lai nhà họ Trần sẽ là của tôi, đảo Thiên Tâm thuộc về tôi, đến cả Vân Tịnh dì, cũng phải nghe theo tôi.”
Câu nói này, võ cùng bá đạo! Trần Bình vẫn luôn là kẻ vô dụng, vậy mà lúc này lại nói ra được lời có khí phách như thế, quả thực khiến Vân Tịnh phải nhìn bằng con mắt khác! Tên này, cuối cùng đã đủ lông đủ cánh rồi sao?
——————-