*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Uyển đau lòng khôn cùng, nước mắt rơi từ khóe mắt xuống, liều mạng giãy giụa chống cự.
Nhưng, gã đàn ông hình xăm đầy mình nhào lên người cô, phóng đăng cười lạnh, hai tay kéo rách áo ngoài của cô, đôi mắt nhuốm màu ɖu͙ƈ vọng nhìn chòng chọc ngực cô! Phía bên kia, Tống Mẫn bị một gã đàn ông khác đè xuống đất, cô chửi bới rát bỏng cổ họng: “Súc sinh! Nhóm súc sinh các người! Ông trời sẽ không tha cho các người đâu! Anh Trần tôi cũng sẽ không tha cho các người!”
Sau đó, trong cả căn phòng, vang vọng lại tiếng cười ɖâʍ đãng vô tình của gã đàn ông xăm mình.
“Giãy giụa tiếp đi! Hahaha! Tôi phải xem xem thằng chồng phế vật của cô, có thể đến cứu cô được hay không!”
Gã đàn ông xăm mình nói xong, trực tiếp muốn cởi quần áo của cô, hành sự ngay tại trận.
“Con mẹ nó mày dừng tay cho ông ngay!”
Đương nhiên! Một tiếng gầm thét giận dữ vang lên trong lán của công nhân! Gã đàn ông xăm mình kia quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn, mang theo cơn nổi giận lôi đình, trực tiếp đá mạnh một cái, nặng nể đạp mạnh lên ngực hẳn tại Bịch! Một cú đá này, thế lớn lực mạnh! Cả người gã đàn ông xăm mình bị đá bay mấy mét, nặng nề ngã trêи giàn thép! Leng keng! Vật liệu thép lăn xuống từ trêи giá thép, chồng chất đập lên trêи người gã xăm mình! Tên nhãi đó, bị vùi trong đống vật liệu, qua nửa ngày vẫn không thể cử động! Mà một màn này, chỉ xảy ra trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi!
Ngoài phòng phẫu thuật, Trần Bình nôn nóng chờ đợi, Tần Hổ đã quay trở lại, đứng sau người Trần Bình, nói: “Đã xử lý xong rồi ạ”
Trần Bình không nói gì.
Cũng vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, cô ý tá mặc bộ đổ màu xanh ôm tập tài liệu, vội vã đi ra ngoài, hét to: “Ai là người nhà của sản phụ?”
Ý lạnh và sát ý tản mát toàn thân Trần Bình trực tiếp biển mất, trở thành một người đàn ông bình thường lo lắng cho sự sợ hãi và âu lo của vợ, anh tiến lên trước mấy bước, vội vàng lên tiếng: “Là tôi, vợ tôi thế nào rồi?”
Người y tá đó nhìn Trần Bình một cái, lấy tập tài liệu cần ký tên ra, nói: “Giữ mẹ hay giữ con? Suy nghĩ thật kỹ rồi ký tên ở đây.”