*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một hai tiếng, Tào Quân mới vui vẻ ra mặt rời khỏi phòng bệnh.
Vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, liên gặp Trần Bình.
“Sao cậu lại tới đây?”
Sắc mặt Trần Bình lạnh lão, nhìn chằm chằm hỏi Tào Quân.
Tào Quân hừ mũi một tiếng, khóe miệng lạnh lùng cười, hai tay cắm ở trong túi quần, nói rằng: “Tôi đến thăm dì, thế nào, không chào đón?”
“Trần Bình, Tào chỉ là tới thăm tôi, cậu đừng dùng thái độ này với người ta!”
Dương Quế Lan nằm ở trêи giường bệnh, nói với giọng không hài lòng.
Trần Bình cũng không nói gì, nhìn mấy lần, lạnh giọng nói: “Đi nhanh lên.”
Tào Quân cũng không có ý định ở lâu, khi đi ngang qua Trần Bình anh ta nói một câu: “Trần Bình, cậu sắp xong đời rồi, xem lần sau gặp nhau, cậu còn có thể đứng nói chuyện như vậy với tôi không?”
Dứt lời, Tào Quân cũng không nhìn sắc mặt hoang mang của Trần Bình, trực tiếp cất bước rời đi.
Trần Bình đứng ở cửa phòng bệnh, sắc mặt rất kém, nhìn Dương Quế Lan hỏi: “Cậu ta tới tìm mẹ làm gì?”
Dương Quế Lan này và Tào Quân mà ở chung với nhau, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Dương Quế Lan nghe Trần Bình hỏi như vậy, nổi giận, không vui nói: “Thế nào, bây giờ cậu còn muốn quản tôi nói chuyện với ai sao? Trần Bình, cậu là con rể, tôi là mẹ vợ, cậu quản không được tôi đâu!”
Không vuil Cơn tức của Dương Quế Lan chất chứa trong ngực.
Người này, hiện tại thực sự là càng ngày càng coi trời bằng vung mài Tiếp tục như vậy thì Dương Quế Lan bà ta sau này còn làm chủ nhà họ Giang thế nào! Cho nên hiện tại Dương Quế Lan càng thêm tán thành kế hoạch của Tào Quân.
Phải lấy hết tất cả tài sản của Trần Bình, sau đó đuổi nó ra khỏi nhà.
“Con mặc kệ mẹ nói gì với cậu ta, mà có lễ, cậu ta cũng đã nói gì với mẹ.
Nhưng, Dương Quế Lan à, con phải cảnh cáo mẹ, không nên tái phạm vào bất kỳ sai lầm nào, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Trân Bình lạnh giọng nói, sự lạnh lẽo trong mắt bản ra xung quanh, khiến Dương Quế Lan sợ đến co đầu lại, buồn bực không nói lời nào.
Mắt thấy Trần Bình rời đi,
Dương Quế Lan mới thở dài một hơi, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm cửa, trong miệng mắng: “Trần Bình chết tiệt! Cậu đừng đắc ý, tưởng mình ngon lắm à!”
——————-