Người Thừa Kế Hào Môn

Năm trăm triệu?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cân nhắc? Con mẹ nó cái này còn cần phải cân nhắc sao? Ba vị tổng giám đốc liếc nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu, sau đó từng người tranh nhau nịnh bợ lấy lòng: “Hợp tác chứ, chúng tôi đương nhiên đồng ý hợp tác với quý công ty.”

Trần Bình gật đầu, nói: “Vậy thì được rồi, đã hợp tác rồi thì tất cả chúng ta đều là bạn bè.”

Dứt lời Trần Bình nhìn về phía Tô Tình.

Người phía sau giật mình, đứng lên bận bịu mời ba vị giám đốc vào phòng giám đốc lại một lần nữa, để bàn chuyện hợp tác thêm.

Rất nhanh chóng.

Đã đạt được thỏa thuận hợp tác.

Sau khi Tô Tình tiễn ba vị tổng giám đốc về, quay lại văn phòng giám đốc liên thãy Trần Bình đang ngồi trêи ghế salon, đang ngồi thưởng trà.

“Tổng giám đốc Trần, tôi…”

Tô Tình có chút áy náy bởi vì bản thân hoàn thành công việc chưa tốt.

Cuối cùng còn phải để Trần Bình tự mình ra mặt giải quyết.

Cô cảm thấy mình không thể đảm nhiệm phần công việc này.

Trần Bình dường như nhìn ra sự do dự và tự trách của Tô Tình, cười cười nói: “Chị Tô Tình, không có người ngoài đường gọi em là tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Trần, gọi là Trần Bình là được rồi.”

Tô Tình cũng không xấu hổ, nói tiếp: “Trần Bình, chị cảm thấy chị không thể đảm nhận chức vụ giám đốc này, chị nghĩ mình nên từ chức.”

Nói xong Tô Tình lại cảm thấy mình có lỗi với Trần Bình.

Trong hốc mắt càng đỏ hồng.

Trân Bình hình như đoán được Tô Tình muốn nói như vậy, cười cười nói: “Chị Tô Tình, em biết chị đang nghĩ gì.

Nhưng trong mắt em, chị là người có người có năng lực đảm nhận chức vụ giám đốc này.

Em tin tưởng chị.

Lùi một nghìn bước mà nói, dù cho công ty này thất bại thì em cũng không sao.”

Tô Tình nghe vậy, liếc Trần Bình một cái nói: “Bây giờ em có tiên như vậy, công ty thất bại mà không cảm thấy gì sao?”

Trần Bình cười hắc hắc nói: “Thật đó, chị Tô Tình, chị phải tin tưởng mình, việc ngày hôm nay không liên quan gì đến năng lực của chị, về
sau có thể chị sẽ còn gặp những chuyện tương tự, khi đó chị phải học được cách bình tĩnh đưa ra phán đoán của mình, quyết định thật nhanh, người nào có thể bàn chuyện hợp tác, người nào chỉ có thể dùng thủ đoạn ép buộc mới có thể nói chuyện hợp tác.”

“Chị Tô Tình, chị đừng suy nghĩ quá nhiều,Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 546: Năm trăm triệu? ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện