*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi Vương Đỉnh nói xong, tại quầy lễ tân lập tức có đến bốn năm bảo vệ lao ra vây quanh Trần Bình.
Sắc mặt Trần Bình lạnh lùng, liếc nhìn những người xung quanh, nhỏ giọng hỏi Vương Đỉnh: “Anh không hỏi tại sao cô ấy lại đánh nhau à?”
Xem ra công ty giải trí Lạc Hoàng này không tử tế như anh tưởng.
“Anh nghĩ anh là ai, anh có tư cách gì để can thiệp vào? Cô ta chính là người của nhà họ Tưởng, loại người như anh có thể lên động tay với cô ta sao?”
Vương Đỉnh vơ đũa cả nắm mà quát măng một câu, chỉ vào Trần Bình và tức giận nói.
Tưởng Văn Lệ là người lâu năm của công ty giải trí Lạc Hoàng.
Từ trêи xuống dưới, từ nhỏ đến lớn, từ cô lao công cho đến tổng giám đốc ai cũng đều kiêng kị Tưởng Văn Lệ.
Một là vì mạng lưới quan hệ của bà ta trong giới giải trí, hai là vì thân phận của bà ta – vợ của chủ tịch Vạn.
Ai dám động tay động chân với bà ta? Ai dám vô lễ với người của bà ta? Trần Bình cười ha ha hai tiếng, lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nói: “Thì ra Phó chủ tịch Vương đây cũng là một người không biết phân biệt tốt xấu.
Nhân viên công ty của anh bởi vì chấp hành quy định của công ty mà bị những người kiêu ngạo kia đánh.
Lễ nào anh không đứng trêи góc độ của nhân viên mình mà còn trở thành chỗ dựa cho cô ta sao?”
Nghe xong điều này, ánh mắt của Vương Đỉnh rơi trêи người cô Nhã đang đứng sau lưng Trần Bình.
Ánh mắt anh ta trở nên lạnh lùng, anh ta nổi giận đùng đùng, quát lên với Trần Bình: “Đây là công ty giải trí Lạc Hoàng, ở đây không đến lượt anh lên tiếng! Hơn nữa, tên chết tiệt nhà anh rốt cuộc là ai vậy, anh lại dám can thiệp vào việc của công ty giải trí Lạc Hoàng sao, việc này liên quan gì đến nhà anh chứ.
Anh ăn phải gan hổ mật gấu à, hay là anh muốn chết?”
Vương Đỉnh nhíu mày, làm ra dáng vẻ khoe khoang.
Một thanh niên nhìn qua thì thấy rất bình thường mà lại dám mở miệng ra muốn can thiệp vào chuyện của công ty giải trí Lạc Hoàng.
Anh có tư cách gì chứ! Trần Bình lắc đầu, đứng chắp tay, trong đôi mắt anh hiện lên sự ớn lạnh: “Tôi tên là Trần Bình, tôi không nhìn được sự kiêu ngạo của một vài người, những người không xem người bình thường là người.
Bất kể họ ở vị trí nào, họ làm cái gì, họ đều có lòng tự trọng của mình.
Vì vậy anh nên nhớ rằng, đừng bao giờ dùng thân phận và quyền lực của mình để xúc phạm hay thậm chí là đánh
đập họ! Mặc dù họ là những người bình thường nhưng họ là nên tảng của công ty này!”
Nói xong, Trân Bình không đợi Vương Đỉnh phản bác lại, anh tiếp tục lạnh giọng nói: “Còn anh, với tư cách là Phó chủ tịch của công ty này, không những không đứng ra giúp đỡ nhân viên của công ty mình mà còn giúp đỡ một người phụ nữ điên cuông ngạo mạn, đây là cái đạo lý gì? Cũng giống như anh vậy, anh có muốn nhân viên của anh bán mạng vì anh không?”
Khi nói câu cuối cùng, Trần Bình hạ giọng xuống rất thấp! Trầm thấp để tuyên truyền và giác ngộ! Mấy cô gái trẻ ở quây lễ tân, thậm chí là
——————-