Người Thừa Kế Hào Môn

Thiên đường và địa ngục


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dáng vẻ của Trần Bình trong mắt của mọi người bây giờ là đôi mắt hăn lên tia máu đỏ rực, anh siết chặt năm tay, trông vô cùng giận giữ và bừng bừng ý muốn giết người.

Mà đôi mắt đỏ sẫm đầy lạnh lùng của anh đang nhìn chằm chằm vào Tưởng Văn Lệt “Bà thật đáng chết!”

Giọng nói của Trần Bình lạnh lão, âm lượng trâm thấp tựa như một con thú hoang sắp nổi cơn thịnh nội! Anh chỉ nói bốn chữ nhưng cũng đã khiến nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống đột ngột! Bầu không khí cũng phảng phất sự căng thẳng! Sau đó, ánh mắt của Trần Bình nhìn về dáng hình xinh đẹp của người con gái đứng bên cạnh.

Trần Cẩn dường như cũng đang nhìn anh, khóe miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng… đẹp nhất thế gian.

Nhịp tim của Trần Bình tăng lên nhanh chóng, nắm đấm vốn đã siết chặt giờ đang khẽ run lên.

Trong khoảnh khắc anh nhìn thấy gương mặt trong sáng thuần khiết của Trần Cẩn thì trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Là con bé! Là em gái của anhI Con bé vẫn mang dáng vẻ của một cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu như trong ký ức của Trần Bình, chưa hề thay đổi chút nào.

Vậy nhưng ánh mắt của Trần Bình đã nhanh chóng dừng lại ở dấu tay ửng hồng lưu lại trêи khuôn mặt của Trần Cẩn.

Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chết! Kẻ nào dám bắt nạt em gái của Trần Bình thì chẳng khác nào đã đạp đổ thiên đường trong lòng anh! Trong giây phút này cả người Trần Bình bỗng bùng lên ý muốn giết người mạnh mẽ, dáng vẻ trông vô cùng lạnh lùng! Đôi mắt của anh nhìn đăm đăm vào Tưởng Văn Lệ, bà già đáng chết này lại dám đánh em gái của anh! Người nào dám bắt nạt em gái anh thì sẵn sàng chịu chết đi, cho dù đó có là ai đi nữa! Tưởng Văn Lệ và Tiêu Thiên Hoa cùng nhìn vê phía người đàn ông đột nhiên xông vào đây với ánh mắt lạnh lùng, gương mặt của Tưởng Văn Lệ khẽ nhăn lại, dáng vẻ vô cùng không hài lòng nói: “Cái tên Vương Đỉnh vô dụng kia xử lý như thế nào mà lại để mày lên đến đây rồi!”

Sau đó bà ta quay đầu lại nhìn vê phía Tiêu Thiên Hoa, vênh mặt lên hất hàm nói với vẻ ra lệnh: “Tiêu Thiên Hoa, mau đuổi thằng oắt con này ra ngoài cho tôi.

Vừa nãy lúc ở dưới tầng nó lại dám đánh người của
tôi, thậm chí còn nhục mạ tôi nữa!”

Tiêu Thiên Hoa vừa nghe đến đây thì bỗng thay đổi sắc mặt, anh ta vội vàng đứng lên nhìn Trân Bình với vẻ nghiêm túc hỏi: “Cậu là ai? Ai cho cậu xông vào đây? Mau cút ra ngoài! Trần Bình bình tĩnh trả lời: “Xin tự giới thiệu tôi là Trần Bình, anh trai của Trần Cẩn.”

Nghe anh nói vậy thì cả Tiêu Thiên Hoa lẫn Tưởng Văn Lệ đều sững sờ ra mặt! Hai người bọn họ đều cùng nhìn Trân Cẩn với vẻ mặt không thể tin nổi! Anh trai của Trần Cẩn sao?Người Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngụcNgười Thừa Kế Hào Môn - Chương 611: Thiên đường và địa ngục ——————-

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện