*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ ở đối diện tư thế lụm khụm, híp mắt nhìn Trần Bình, sau đó nói với Chu Xương Bình: “Anh Chu, anh không giới thiệu một chút về cậu bạn mới này sao?”
Chu Xương Bình liền đồng ý, đứng dậy giới thiệu với mọi người: “Đây là… cậu Trần.
Về việc cậu Trân đến từ gia tộc nào, tôi không tiện nói ra.”
Chu Xương Bình vốn muốn nói chỉ tiết về thân thế của Trần Bình, nhưng ông ta chợt nhận ra sự thay đổi trong mắt Trần Bình nên ngay lập tức thay đổi lời nói của mình.
Không tiện nói ra sao? Trêи bàn đều là những nhân vật có tiếng nói trong giới võ thuật cổ truyền Trung Quốc, tinh anh đứng đầu là người cạnh Chu Xương Bình và sáu người còn lại không xen vào.
Nghe Chu Xương Bình nói vậy, một số người bất mãn, lạnh lùng nói: “Anh Chu, anh giới thiệu chàng trai này bí ẩn quá rồi.
Trêи bàn này, chẳng lẽ còn có gì không nói ra được sao, đến cả thân phận cũng bí mật?”
“Đúng vậy, Anh Chu, chúng tôi cũng không phải là hạng người ngoài bình thường, không nhất thiết phải giấu diếm chúng?”
“Cậu nhóc kia, sao lại ngồi yên lặng như vậy, sao không giới thiệu vê mình một chút đi?”
Đột nhiên, có người trực tiếp nhằm vào Trần Bình.
Chu Xương Bình có hơi sốt ruột, nhìn sang Trần Bình thì thấy anh ấy vẫn ngồi yên, nhàn nhã uống trà.
Nhấp một ngụm, Trần Bình đặt tách trà xuống, giọng đều đều nói: “Trà ngon, nhưng tôi lại cảm thấy hương vị của nó hơi bất thường.
Hình như có chút lớn tuổi rồi hoặc là quá kiêu ngạo.
Phải biết rằng, Trà, chung quy cũng chỉ để người uống.
Đừng nghĩ rằng vì bản thân có một số danh tiếng trêи thương trường, mà tự đắc cho rằng những người uống trà không xứng đáng với mình.”
Trong nháy mắt, những bật tiên bối trong giới võ thuật cổ truyền Trung Quốc, đều tức giận.
Họ không phải là kẻ ngốc,họ đương nhiên hiểu ý của Trần Bình.
Anh ấy so sánh họ với lá trà, nói rằng họ quá già, chỉ có danh tiếng.
Anh lại so sánh anh ấy là một người uống trà, tỏ vẻ anh có thân phận cao hơn những người ở đây.
“Cậu nhóc kia, cậu quá kiêu ngạo rồi, có biết
các vị ở đây là ai không?”
“Quá kiêu ngạo rồi! Anh Chu, đây là người anh đích thân mang đến sao? Cậu ta không xem các bậc tiên bối ở đây ra gì!”
“Cậu nhóc, cậu nên đi khỏi đây càng sớm càng tốt, ở đây không thích hợp để cậu ở lại.”
Lập tức, vài vị tiền bối trong giới võ thuật
——————-