*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình không nói gì chỉ yên lặng gật đầu.
“Đúng rồi, cậu Trân, mấy ngày nay tôi không ở đây nên muốn cậu Trần chăm sóc cho cô bé Linh Huyên một chút.”
Chu Xương Bình hơi khom người nói.
Trân Bình nhanh tay giữ Chu Xương Bình lại nói: “Đi mấy ngày?”
Chu Xương Bình như gió thổi mây trôi nói: “Bốn năm ngày gì đó, lần này tôi không nghĩ sẽ sống sót trở về, nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy vọng cậu Trần có thể để ý đến nhà họ Chu của tôi một chút.”
Hai hàng lông mày của Trân Bình nhíu lại nói: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Chu Xương Bình nói: “Hiểu biết của cậu Trần đối với truyên thống võ thuật của Trung Quốc còn quá ít.
Tôi đã già, muốn dùng cái mạng này uy hϊế͙p͙ các dòng họ này, vì võ thuật mà giữ được mười năm yên bình.”
“Để tôi bảo Phó Đạo Nhân và Phan Mậu Điển đi cùng ông nhé.”
Trận Bình vội vàng nói, anh đã nhận ra Chu Xương bình đã có quyết tâm chịu chết.
“Không cần.”
Chu Xương Bình lắc đầu nói: “Những người mang danh hiệu Thái Đẩu không thể can thiệp vào chuyện của các dòng họ và thế lực trong giới võ thuật Trung Quốc.
Đây là quy tắc sống chết.
Nghe vậy Trần Bình liên giật mình, khó hiểu nhìn Chu Xương Bình nói: “Vậy ông…”
Chu Xương Bình lắc đầu nói: “Tôi đã già rồi, đối với tôi danh tiếng không còn quan trọng nữa, mất thì thôi.
Hơn nữa Hiệp hội võ thuật quốc gia phải có một người dẫn đầu trông nom, làm kinh sợ các thế lực võ thuật Nhật Bản và các thế lực khác.
Lúc này Trần Bình không nói gì nữa.
Sau khi nói lời tạm biệt với Chu Xương Bình thì Trần Bình quay vê khách sạn.
Có một chuyện làm anh bất ngờ chính là Dương Quế Lan ngồi xe lăn đi đến đây.
Trần Bình khó hiểu, tại sao bà ấy lại tới đây? Giang Uyển và Dương Quế Lan thấy Trần Bình quay trở lại thì cười nói: “Anh đã về rồi đấy à?”
Dương Quế Lan đang ăn cháo tổ yến do Giang Uyển phục vụ, nhìn thấy Trần Bình đến trước cửa thì lẩm bẩm nói một câu: “Đồ rác rưởi.”
Âm thanh rất nhỏ nhưng Giang Uyển vẫn có thể nghe được.
Cô trừng mắt nhìn Dương Quế Lan đang bó
bột ngồi trêи xe lăn.
Trân Bình cũng bất đắc dĩ, về chuyện này thì tính tình của Dương Quế Lan vẫn như vậy, không biết che giấu.
“Sao mẹ lại đến đây?”
——————-