*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Khánh Hoa là quản lý tiền nhiệm của dòng nhánh nhà họ Trần! Thân phận ông ta cũng không bình thường! Ông ta có một thân phận rất hiển hách! Trần Khánh Hoa còn là người chú của Trân Thiên Tu.
Trần Bình cau mày và cảm thấy áp lực chưa từng có! Không ngờ, Trần khánh Hoa, một lão đại đã lui vê hậu trường, hôm nay cũng tới.
Thật thú vị! Ngay cả Hàn Phong đang yên lặng quan sát cũng nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc.
Tại sao hội trường hôm nay lại có nhiều người như vậy? “Ông ơi, cứu cháu, cứu cháu! Trần Bình muốn giết cháu, nó muốn giết cháu!”
Trần Lập Văn đã vô cùng vui mừng khi nhìn thấy ông nội của mình đến, cuối cùng hẳn ta đã được cứu! Có ông nội hắn ở đây, dù Trần Bình có can đảm đến đâu cũng không dám làm bất cứ điều gì! Đứng ở cửa, Trần khánh Hoa nhướng mắt liếc nhìn Trần Dương Bá đang được hộ vệ tóm, giữa lông mày lộ ra một tia tức giận và lạnh lẽo.
“Làm thế nào mà ra nông nỗi như thế này?”
Trân Khánh Hoa nói với một giọng điệu trách móc mạnh mẽ, liếc nhìn Trần Lập Văn và Trần Dương Bá đứng ở đó.
Trần Dương Bá vội vàng bước nhanh đến, nói một cách tôn trọng và khiêm tốn: “Anh cả, thằng nhãi Trần Bình này không màng đến chấp pháp đường của dòng nhánh chúng ta, lấy ra tướng quân lệnh, muốn ra tay với chúng em, anh hãy nói vài câu đi.”
Lúc này Trần Dương Bá trong lòng ông ta rất vui.