*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy người vừa tới, Chu Sùng Nhạc và con cháu nhà họ Chu lập tức giận dữ! “Chu Mậu, sao cậu lại tới đây?”
Vẻ mặt Chu Sùng Nhạc không hài lòng, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ cùng chán ghét! Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Lúc này người đàn ông trung niên bước vào, ánh mắt quét qua đám người, thái độ ngạo mạn nói: “Chú Sùng Nhạc, dù sao thì tôi cũng là người nhà họ Chu, trêи người tôi chảy dòng máu của nhà họ Chu, tôi đến thắp hương cho ông Chu không được sao?”
Chu Mậu, đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Chu! Thái độ làm người không tốt, cấu kết với nhiều dòng họ luyện võ và thế lực khác, thành lập môn phái riêng, vẫn luôn thèm khát vị trí của nhà họ Chu trong tổng hội võ thuật quốc gia.
Người này là một người thừa kế xuất sắc của nhà họ Chu, nhưng mà nội tâm không tốt, muốn tự tay mình thống nhất võ thuật truyền thống Trung Quốc.
Theo như lời gã ta nói, nhà họ Chu phải là người đứng đầu võ thuật quốc gia, nếu năm ngoái gã ta trở thành người gia chủ nhà Chu, nhất định phải biến nhà Chu trở thành đỉnh cao của võ học dân tộc, mọi người tôn sùng! Loại người có tính cách độc đoán này không được chấp nhận! Vì vậy, ông Chu đã trực tiếp khai trừ Chu Mậu ra khỏi nhà họ Chu, xóa bỏ tư cách người thừa kế của nhà Chu, đồng thời gạch tên gã ta khỏi gia phả.
Vì lý do này mà Chu Mậu cực kỳ hận nhà Chu, đi đâu cũng chống lại nhà Chu! Bây giờ, gã ta nói muốn đến thắp hương cho ông Chu, làm sao mà lại là ý tốt được! Chu Sùng Nhạc lạnh giọng quát: “Chu Mậu, cậu không có tư cách thắp hương.
Cậu đã không còn là người nhà họ Chu! Tôi không muốn trước linh vị của bố tôi mà gây ồn ào, cút đi!”
Chu Sùng Nhạc cũng giận dữ! Loại sỉ nhục của gia tộc này, đến thắp hương cho cha mình, chính là đang không tôn trọng cha mình! Không bao
giờ cho phép! Nhưng mà Chu Mậu cười lạnh nói: “Chú Sùng Nhạc, chú làm như vậy có phải là không hợp tình hợp lý không? Như thế nào đi chăng nữa, nhà họ Chu có công lao nuôi dưỡng tôi, ông Chu còn đã chỉ dạy tôi rất nhiều, tôi vẫn luôn nhớ đến giọng nói và dáng điệu của ông ấy, đặc biệt là cảnh ông Chu đuổi tôi ra khỏi nhà họ Chu với một cái vẫy tay, tôi có thể nhớ rất rõ.”
Ngay khi câu nói này được thốt ra, bầu không khí trong toàn bộ hội trường bỗng trở nên căng thẳng và áp lực.
——————-