*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảnh khắc đó, Chu Mậu đã cảm nhận được cái chết! Gã rõ ràng cảm nhận được bóng người đứng trước mặt mình, cả người tràn đầy lạnh lùng cùng sát khít Chu Mậu lập tức run rẩy, mồ hôi trêи đầu chảy ròng ròng.
Cơn đau ở cánh tay phải khiến gã ta vô cùng tỉnh táo.
Gã thậm chí có cảm giác nếu mà không đi đến bệnh nhanh, sẽ chảy máu đến chết! Anh mắt Trần Bình lạnh lẽo, nhướng mày nhìn Chu Mậu đang nằm dưới gót chân của mình, lạnh lùng nói: “ Ông nghĩ, ông sẽ chết thế nào?”
Câu nói đơn giản này khiến trái tim Chu Mậu run lên.
Ngay sau đó, gã hung ác nhìn chằm chằm Trân Bình, nhếch mép chế nhạo: “không ngờ cậu còn là một người xảo quyệt như vậy, dám động vào tôi sao? Ông đây chính là Chu Mậu!”
Bịch! Trân Bình đá một cú thật mạnh vào người Chu Mậu, gã ta ngã lăn hai vòng, gào khóc nắm chặt cánh tay phải của mình.
Cú đá của Trần Bình trúng vào vết rạch ở cánh tay phải, cực kỳ đau đớn! “Mày! Mày muốn chết!”
Chu Mậu quỳ trêи mặt đất, tay trái ôm lấy cánh tay phải, ánh mắt hung đữ nhìn Trân Bình.
“Ông thật sự cho rằng tôi không dám giết ông sao?”
Trần Bình lạnh lùng nói, vẻ mặt lặng lẽ.
Toàn bộ thành phố Tẩy Xa, từ trong ra ngoài, đã bị bao vây bởi người của ông Bạch và Trân Bình! Mọi người đều bị không chết Theo tình hình hiện giờ, Chu Mậu chắc chắn sẽ chết! Nhưng mà, Chu Mậu quỳ trêи mặt đất, cười khúc khích chế nhạo, trêи mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, nói: “Mày dám giết tao sao? Trần Bình, mày dám giết tao sao? Đừng quên, cô con gái đáng yêu của mày vẫn nằm trong tay tao! Nếu tao chết con gái của mày sẽ không bao giờ nhìn thấy ngày mai đâu!”
Nói xong, Chu Mậu ngẩng đầu lên, từ khóe mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Trần Bình, phát ra tiếng cười lạnh như ma quỷ.
Trái tim Trần Bình run lên, Tiểu Mễ Lạp! Giang Uyển
bám sát bên cạnh Trần Bình, và khóc như mưa, cô ấy hét lên với Chu Mậu, người đang thê thảm dưới đất: “Con gái của tôi ở đâu? Ông thả con gái của tôi ra, tôi sẽ bảo chồng tôi thả ông.”
Hừ! Chu Mậu hừ lạnh một tiếng, khó khăn giữ
——————-