*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáp Khắc Nam mở miệng, lạnh lùng nói: “Người này tên là Đức, trong bốn người bọn họ, anh ta chính là tên cầm đầu, anh Lữ cảm thấy người này không đáng tin, sẽ làm hỏng chuyện.
Nhưng mà, dù sao cũng đã từng là người của anh Lữ, anh Lữ cũng không muốn đích thân ra tay, cho nên đành mượn sức của ông rồi.”
Vạn Kim Long nhận lấy tấm hình, nhìn qua hai cái, rồi lại đưa cho Vạn Hưng Học, nói: “Làm theo ý của anh Lữ đi, thu dọn sạch sẽ một chút, không được để lại một chút dấu vết nào!”
Vạn Hưng Học gật đầu lia lịa, sau đó chắp tay đi ra khỏi căn phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại đám người Lữ Trấn Sơn.
“Anh Lữ, buổi đấu giá ngọc thạch ở khách sạn Hoàng Đình ba ngày nữa, chúng ta thật sự có thể thu lưới tóm được đám Trần Bình kia sao?”
Vạn Kim Long vẫn còn có chút hoài nghị, nói: “Theo em được biết thì tên Trần Bình kia không phải là người thường đâu, nó có thân phận Chiến Long, lại ở bên Vân Biên, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, nói không chừng sẽ kinh động đến vị thần phật kia.”
Vạn Kim Long lo lắng như thế không phải là không có lý do.
Vân Biên là biên giới, thông thương với ba nước.
Tình hình ở nơi này vô cùng phức tạp.
Hơn nữa, vị thân phật kia của Chiến Long lại đang trấn giữ ở Nam Lĩnh.
Nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì, đều có thể rất nhanh lọt đến tai của vị kia.
Chỉ sơ sấy một chút thôi, liền sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Lữ Trấn Sơn dường như sớm đã đoán được Vạn Kim Long sẽ có những lo lắng này, nói: “Ông Vạn, tuổi tác của ông cũng đã cao rồi, có chút sợ hãi cũng là chuyện tôi có thể hiểu được.
Cho dù vị thần phật kia thật sự biết được rồi, Lữ Trấn Sơn tôi cũng không sợ đâu.
Sau lưng tôi, có người có thể trấn áp được vị kia, ông có thể yên tâm được rồi đấy.”
Có người có thể trấn áp được cả vị thần phật kia sao? Vạn Kim Long nghe được những lời này, trong mắt lấp lánh ánh sao! Hô hấp của ông ta trở nên dồn dập, qua một lúc lâu mới hỏi tới một câu: “Anh
Lữ, vị này là thần thánh phương nào?”
Lữ Trấn Sơn cười cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lạnh nhạt nói: “Cái không nên hỏi thì đừng hỏi, bây giờ nhà họ Vạn các ông vẫn chưa có đủ tư cách để tiếp xúc với những chuyện này đâu.
Cứ cố găng làm việc cho tôi, nắm chắc được Trần Bình và nhà họ Liễu, Vân Biên liền có thể nằm trong tay nhà họ Vạn các người một lần nữa.”
——————-