*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo Thiên Tâm, Trần thị? Nghe vậy, Lữ Trấn Sơn cả người run lên, mồ hôi đầy trêи trán chảy xuống.
Tại sao có thể như vậy được? Đảo Thiên Tâm, Trần thị tại sao lại để mắt đến mình! Gia tộc như vậy, một hắn tuyệt đối không thể chống cự! “Cô Trần, xin chỉ điểm.”
Lữ Trấn Sơn luống cuống.
Trần Nhã Lam lạnh lùng liếc mắt anh ta một cái, nói: “Đi vào nói sau.”
Rất nhanh, hai người đi vào trong phòng, Trần Nhược Lam ngồi trêи ghế sô pha, cả người tản ra khí chất ưu nhã, nhấp một ngụm trà thanh vào, nói: “Anh có biết Trần Bình là người như thế nào không?”
Lữ Trấn Sơn cung kính trả lời: “Chông của Giang Uyển nhà họ Giang ở Thượng Giang, cậu chủ của tập đoàn Trân Thị, nhưng đã phá sản rồi, theo như manh mối tôi điều tra được, anh ta là ông chủ phía sau của tập đoàn đầu tư Đạo Mễ Thiên Sứ, quen biết không ít người trong nghề, Trịnh Thái ở Thượng Giang và nhà họ Bạch ở Thượng Hải đều là người của anh ta, hai người họ cũng khá cung kính với anh ta.
Vả lại, đến cả nhà họ Liễu cũng là do một tay anh ta nâng đỡ, người này lai lịch không thể xem nhẹ, thân phận không tầm thường.”
Đúng vậy, Lữ Trấn Sơn đang nói đến những tư liệu mà hắn điều tra được.
Khi trước, Lữ Trấn Sơn cũng từng nghi ngờ thân phận của Trần Bình, nhưng cuối cùng lại bị phủ nhận.
Bây giờ, Trần Nhược Lam lại nhắc lại chuyện này khiến hắn không thể không cẩn thận.
“Ha ha, những điều anh tra được không sai, vậy anh đã tra kĩ càng hai chuyện nhà họ Hồng ở Ninh Hải bị diệt và chuyện nhà họ Vạn ở Thượng Hải sụp đổ chưa?”
“Nhà họ Hồng ở Ninh Hải?”
Lữ Trấn
Sơn nhíu mày.
——————-