*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi câu nói này được thốt ra, sắc mặt của Trân Nhược Lam lập tức trở nên rất khó coi, cô ta dùng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Trần Bình, hỏi: “Thật sự không bỏ qua cho Lục Triển Sơn ư?”
Không cần Trần Bình trả lời, sự im lặng đã cho cô ta biết đáp án.
Khóe mắt Trần Nhược Lam rét lạnh, trong mắt hiện lên vẻ độc ác, nói: “Tất cả vào đi!”
“Rầm!”
Cửa phòng bị đẩy ra, trong phút chốc có đến mười mấy tay đấm mặc vest đen xông vào, ai ai cũng đều rất hung tợn.
“Trân Bình, đừng nói tôi không cho anh cơ hội.
Đêm nay chỉ cần anh đồng không ra tay với Lữ Trấn Sơn thì tôi đã để cho anh rời đi.”
Trần Nhược Lam lạnh giọng nói, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt tỏ ý cảnh cáo.
Vẻ mặt Trần Bình rất bình tĩnh, anh liếc nhìn mười mấy tay đấm sau lưng cô, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, nói: “Cô cho rằng dựa vào những người này là có thể khiến tôi thay đổi quyết định sao? Có phải là coi thường tôi quá rồi không?”
Vừa dứt lời thì… “Rầm rầm rầm!”
Ngoài cửa lại có thêm mấy người nhanh chóng xông vào, trực tiếp hạ gục toàn bộ mấy tay đấm bên trong một cách thuần thục.
Chính là bọn Trâu Giang.
Nhìn thấy nhóm người đột nhiên xông vào này, Trần Nhược Lam sợ đến mức mặt tái mét, nhưng cô ta vẫn mạnh mẽ bình tĩnh đứng đó, còn lại ba bốn tay đấm đứng trước chắn mặt cô ta, bảo vệ an toàn cho cô ta.
“Chết tiệt! Thông báo cho những người bên dưới, bảo bọn họ lên đây phong tỏa toàn bộ tầng này lại!”
Trân Nhược Lam tức giận cầm áo khoác trêи giường mặc lên người, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hung ác nhìn chằm chằm Trần Bình.
“Không cần đâu, đám vô dụng cô sắp xếp bên dưới đã bị chúng tôi giải quyết hết rồi.”
Trâu Giang cười ha ha nói.
Nghe nói như thế, trong lòng Trân Nhược Lam run lên, trong mắt cô ta có chút do dự và nghỉ ngờ.
Vê phía Trần Bình, anh thản nhiên bước lên phía trước mấy bước, nhìn Trần Nhược Lam nói: “Tôi nghĩ, những người cô bố trí ở bệnh viện cũng chuẩn bị gần xong rồi nhỉ?”
“Anh…
anh đang nói gì thế? Tôi không hiểu.”
Trần Nhược Lam chối bay.
Trần Bình chỉ cười nhạt.
Dời tâm mắt, giờ phút này tại bệnh viện, những người do Liễu Nam sắp xếp cố ý để lộ rất nhiều sơ hở.
——————-