*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi những lời này của Trần Khắc Hành nói ra, những nhân vật lớn đang ngồi quanh chiếc bàn được khảm đầy đá quý đều quay sang tò mò nhìn Trân Bình.
Hầu như chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.
Bởi vì những người có thể ngồi ở đây đều là những người quyền lực và tài ba.
Đầu là những người kiêu ngạo.
Ngay cả khi Trần Khắc Hành ở đây, anh ta cũng phải tuân theo quy củ.
Không phải nhà họ Trần kém bọn họ, mà khiêm tốn mới là quy tắc sinh tôn duy nhất ở đây.
Hơn nữa, hầu hết mọi người ở đây cũng đều biết thân phận của Trân Khắc Hưng, chỉ là có chút coi trọng, cho chút thể diện thôi.
Tất cả đến đây đấu giá, cùng nhau ganh đua cao thấp, so với đánh nhau bằng đao bằng súng thì ở đây văn minh hơn.
Dịch Văn Bỉnh mời Trần Bình vào trong phòng, ông Bạch theo sát, nhưng bị vệ sĩ bên ngoài chặn lại.
Cách bàn tròn ba mét có một vòng vệ sĩ mặc vest đen bảo vệ cẩn thận.
Những người đi theo của các nhân vật lớn này đều có chỗ nghỉ ngơi, bọn họ chỉ im lặng chờ đợi.
Trần Bình vào phòng, ngẫu nhiên ngồi vào một chỗ trống, liếc nhìn Trân Khắc Hưng, cũng không có ý định trả lời anh ta.
Trần Khắc Hành có vẻ hơi sửng sốt, lông mày của anh ta giật giật, lại ngồi xuống chỗ của mình, hừ lạnh.
Trân Bình chết tiệt, lại không cho mình mặt mũi! Đáng ghét! Thôi được rồi, tiếp theo mới là chuyện quan trọng của ngày hôm nay, dây dưa với người này chẳng có lợi ích gì.
Nhìn thấy Trần Bình ngồi xuống, mọi người trong bàn tròn bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng.
Dù sao, mỗi khi có người ngồi xuống, nghĩa là họ có thêm một đối thủ cạnh tranh.
Còn đối thủ này, bọn họ chưa từng nhìn thấy hoặc chưa hiểu rõ, tự nhiên có chút nghi ngờ.
“Quản lý Dịch, anh không định giới thiệu người anh em này sao? Có thể ngồi ở chỗ này, chắc chắn không phải là người tâm thường rồi.”
Cuối cùng, một người đàn ông trung niên có sắc mặt âm trầm, đang chơi với hai viên ngọc trọng tay, thản nhiên nói.
Người này tên là Sử Thịnh Vượng, là gia chủ nhà họ Sử ở sở Châu Hán.
Nhà họ Sử có danh tiếng ở Sở Châu Hán và là một trong mười bảy dòng họ ở Sở Châu Hán có tài sản
trêи mười tỷ! Và Sử Thịnh Vượng này, cũng là một nhân vật lớn ở Sở Châu Hán, rất nổi tiếng ở thành phố Sở Châu Hán.
Dịch Văn Bỉnh cười, nói: “Ông Sử nói đúng, tôi giới thiệu vị này với mọi người một chút, đây là cậu chủ Trần, Trần Bình, một thời gian trước, võ đài thế giới nổi tiếng trong giới võ thuật, chính là do cậu chủ Trần tạo nên, có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Chu, một dòng họ luyện võ rất nổi tiếng.”
Nghe xong lời giới thiệu của Dịch Văn Bỉnh, sắc mặt của nhiều nhân vật lớn tại bàn tròn này hơi trầm xuống.
Có vẻ như đây là một đối thủ cạnh tranh không tệ.
——————-