*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy cảnh tượng này, cả sảnh đều trở nên tĩnh mịch, lặng ngắt như tời Quá chấn động rồi! Những người trước mắt đây đều là nhân viên chiến đấu thật sự, hơn nữa đều là vũ trang đầy đủ! Vừa nhìn đã biết là nhân viên chiến đâu trải qua sống chết nơi núi rừng! Hơi thở lạnh lẽo và sát khí khắp người tràn ngập cả sảnh phụ! Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt này làm cho chấn động đến không nói nên lời! Nhất là người đàn ông trung niên dẫn đầu kia, mặc quân phục, trêи đầu vai còn rực rỡ ánh vàng, khiến cho bọn họ lóa mắt đến mức cảm thấy không chân thực.
Hiện giờ, người như vậy lại cung kính với Trần Bình đến thế, quả thực là chuyện cổ tích mài Có thể thấy được, thân phận của Trần Bình này thật sự không tâm thường.
Trân Bình nhìn Triệu Khuông Minh một cái, ừ một tiếng rồi gật đầu: ‘Nếu đã đến đây rồi thì bất đầu đi.”
Lời vừa dứt, Triệu Khuông Minh quay người, hai mắt như ánh sao lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Calw đang mang vẻ mặt đầy kinh hãi, cười nhạt nói: “Ngài Calw, người của Minh vương Điện tùy tiện làm bậy trong biên giới nước tôi như vậy e là không hợp quy củ rồi.
Lã nào ngài Calw đã quên giao hẹn lập ra với chúng tôi cách đây không lâu rồi sao?”
Giọng nói lạnh lẽo, nghe vào khiến mọi người đều cả kinh trong lòng.
Mà sắc mặt Calw là khó coi nhất.
Lúc này, ánh mắt anh ta di chuyển qua lại giữa Triệu Khuông Minh và Trân Bình, sau đó hung hăng siết chặt nắm tay, nói: “Ngài Triệu, ông quen biết với cái tên ngông cuồng này à?”
Đôi mày rậm của Triệu Khuông Minh nhướng lên, nghiêm túc nói: “Hỗn xược! Cậu chủ Trần là người ông có thể tùy tiện đánh giá sao?”
Nghe câu này, trong lòng Calw run lên, ánh mắt đặt lên người Trân Bình, nhìn thật kỹ mấy lần rồi gật đầu, cười nói: “Tốt, tốt tốt tốt, không ngờ cậu còn có
thực lực đến bậc này, lại có thể gọi cả ngài Triệu tới.”
Sau khi nói xong, Calw lại nói với Triệu Khuông Minh: “Ngài Triệu, tuy nói chúng ta đã có giao hẹn trước, nhưng đêm nay là cậu ta ra tay.
Lẽ nào Triệu Khuông Minh ông muốn bao che hung thủ như vậy sao?”
Triệu Khuông Minh cười ha hả, hỏi ngược lại: “Vậy à?”
Sau đó, ông ta quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp sảnh, nói: “Xin hỏi các vị, có ai nhìn thấy cậu chủ Trân ra tay với ngài Calw?”
Vừa hỏi ra, Calw đã sửng sốt.
——————-