*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Khắc Hành sững sờ, nhất là khi anh ta nhìn thấy ánh mắt chết chóc của Trần Bình thì khó chịu khắp cả người, giống như có một con thú dữ đang nhìn chằm chăm mình vậy.
Anh ta hoảng hốt trong lòng, không kiềm chế được mà lùi vê sau mấy bước: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi cho anh biết, lần này tôi đại diện cho cha tôi! Nếu anh không thả người thì cha tôi sẽ tự mình đến Thượng Hải! Đến lúc đó thì anh toi rồi!”
Trần Khắc Hành không hề nói dối, đây đúng là do cha anh ta dặn dò.
Nếu như Trần Bình không thả người thì quản lý của nhà phụ sẽ đích thân tới Thượng Hải! Đến lúc đó cả thành phố sẽ bị giới nghiêm! Cho dù là Trần Bình thì khi gặp quản lý nhà phụ cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễt Trần Bình nghe thế thì nhíu mày, anh nghĩ thâm trong lòng.
Quản lý của nhà phụ đích thân đến Thượng Hải? Trần Khắc Hành thấy Trần Bình không nói lời nào mà sắc mặt trở nên khó coi thì anh ta cảm thấy mình đã đạt được mục đích rồi: “Trân Bình, tôi nói này, anh không có việc gì sao lại phải đối đầu với nhà phụ chúng tôi làm gì? Lại còn trói anh cả và ông nội tôi lại, không phải là đang tự chuốc lấy khổ à.
Anh thả người rồi cúi đầu xin lỗi tôi thì khi về tôi sẽ nói đỡ cho, dù sao chúng ta đều là người một nhà.”
Trần Khắc Hành cười rất vui vẻ, anh ta còn định đưa tay đập vai Trân Bình.
Rắc! Trong một giây, Trần Bình bỗng bắt lấy cổ tay của Trần Khắc Hành rồi hất lên.
Trần Khắc Hành hét lên một tiếng, anh ta cảm giác như cánh tay mình đã nằm sai chỗ! “Anh… anh! Đau chết mất!”
Trần Khắc Hành ôm lấy cánh tay phải của mình rồi lui về phía sau mấy bước.
Anh ta nhìn chằm chằm Trần Bình với vẻ mặt oán hận: “Trần Bình, rượu mời không uống lại
muốn uống rượu phạt đúng không.
Tôi phải thay mặt cha tôi, thay mặt nhà phụ chấp hành gia pháp!”
Trần Khắc Hành tức đến điên lên.
Thằng Trần Bình chết tiệt này vậy mà lại ngông cuồng đến vậy! Dù gì mình cũng là cậu chủ của nhà phụ mài! Nhưng… Trần Bình nhìn Trần Khắc Hành với vẻ mặt rất bình thản, khóe miệng nhếch lên: “Trần Khắc Hành, hôm qua tôi đã nói rõ với cậu rồi, đừng có chọc tôi! Gia pháp ư? Cậu có quyền chấp hành gia pháp à?”
——————-